Đào Duy Cường

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 2


Tình yêu là không ai muốn bỏ điDays


“Tình yêu chính là cho ai đó quyền hủy hoại bạn với hi vọng rằng người ta sẽ không bao giờ làm vậy.”


Sẽ có một buổi sáng tháng Sáu rực rỡ nào đó, bên kia cánh cửa là khúc ca dành cho bạn…


I once had a girl

Or should I say she once had me

She showed me her room

Isn't it good Norwegian wood? 

She asked me to stay

And she told me to sit anywhere…


Hôm qua tình cờ nhìn thấy ở góc phải trong facebook, vào ngày này năm ngoái, tôi đã viết trên wall của mình khi nằm cạnh Địa Trung Hải. “Buổi sáng Địa Trung Hải. Màu xám. Muốn xin một ít thóc. Gieo lên thành mạ. Để Địa Trung Hải lại hóa xanh.”

Suốt nhiều năm liền, tôi cứ ấp ủ niềm hi vọng về một buổi sáng tháng Sáu như thế, có một người xuất hiện và mang đến chút gì đó bé nhỏ thuộc về mình.

Và cũng đã nhiều năm liền như thế. Nỗi buồn càng dài rộng bao la.


Đêm qua tôi năm mơ. Thấy mình đang ngồi trên tàu 6, bến dừng ở Trocadero. Lúc tỉnh dậy, mò mẫm xem bản đồ tàu 6 trên google, tự nhiên nước mắt cứ ứa ra không thể cưỡng lại. Lúc ở Paris, tôi thường chỉ có một mình. Buổi đêm, buổi sáng, buổi trưa. Lúc nào cũng có thể sẵn sàng lang thang ra phố, đi bộ cho đến lúc mệt nhoài và hạnh phúc ngắm nhìn những rộn rã xung quanh. Ở Paris, nỗi cô đơn ở khắp nơi. Nhưng không bi lụy, không tuyệt vọng. Có lẽ, vì ai cũng nghĩ giống nhau.


“Ừ, sang mùa, mọi thứ có thể sẽ khác đi.”


Sài Gòn những buổi sáng gần đây cũng rục rịch khang khác. Khi bước xuống phố. Đắp lên mình đủ các thứ phòng thân bảo vệ, tôi nghĩ về giấc mơ tàu 6, chạy qua tháp Eiffel, hai tay giấu kĩ trong khăn choàng ấm.


Làm sao để tiến lên phía trước khi không thể yêu thương nỗi cô đơn của chính mình?



Giấc mộng mùa xuân


“Mối tình đầu tiên đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên. Mối tình đầu tiên chính là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người đấy. Là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong trái tim bạn.

Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn!”


Là tác dụng của bia. Của nước đá. Của rượu. Tôi thấy mình không thể nào ngủ được. Lục đục làm những chuyện vặt vãnh.


Tình cảm dành cho anh giống như giấc mộng mùa xuân. Ồ ạt và ấm áp. Nhưng vào lúc một giờ bốn phút sáng. Khi ngày chưa đến. Tôi thấy giấc mộng mùa xuân của mình vỡ tan tành. Vội vã. Anh. Giấc mộng mùa xuân của tôi.


Tôi làm yaourt lúc nửa đêm. Tôi cọ bếp. Cọ buồng tắm. Tôi đã làm tất thảy những việc ấy một cách hết sức dịu dàng. Những công việc đơn độc. Và vặt vãnh. Lúc nửa đêm. Tôi đã nghĩ chúng có thể lôi tôi ra khỏi giấc mộng mùa xuân của mình. Kéo tôi trở về với thực tại. Không có giấc mộng mùa xuân nào cả. Tất cả chỉ là một đợt thở gấp.


Nhưng Anh. Và ngày đầy gió.


Trời đã sáng rồi. Sao tôi vẫn chưa thể tỉnh giấc? Sao tôi vẫn chưa thể đặt chân bước qua thềm?

Trời đã sáng rồi mà…


Tôi ở đâu? Anh ở đâu? Mùa xuân buồn bã phủ chăn lên nỗi niềm giấu kĩ. Tôi có thể làm gì? Vào ngày mùa xuân không có nắng. Chỉ có ánh mắt Anh nhìn. Khiến vòng tay run rẩy. Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì? Buông mình. Nằm nghiêng. Mơ giấc mơ Anh.



Hãy để em thương anh lặng lẽ


“Einstein nói sự điên rồ nghĩa là bạn cứ làm đi làm lại mãi một việc và hi vọng tìm thấy những kết quả mới. Tình yêu hóa ra cũng là một sự điên rồ khi bạn cứ yêu đi yêu lại một người và mong chờ người đó sẽ đổi thay.”


Sáng nay em dậy sớm. Trời đột nhiên đổ mưa rất to. Đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mùa hè đã ở rất cận kề. Vậy là ngồi bó gối luôn bên bệ cửa, lục lọi trong ổ cứng xem lại tuổi trẻ của mình. Đột nhiên muốn hỏi mèo. Tuổi trẻ của anh không có em thì thế nào? Anh đã từng thích gì, yêu người con gái ra sao, có ước mơ những điều kì cục, ngỗ ngược hay không? Đột nhiên muốn hỏi, những người đã đi qua đời nhau, như chúng ta lúc này, họ mất bao nhiêu thời gian để nỗi buồn đóng vẩy khô queo?

Hồi xưa, em đã từng thích những điều đơn giản lắm. Thích uống trà pha mật ong trong tiết trời mùa đông có khói. Thích mùi cà phê tản ra từ các quán bên đường. Thích nằm cuộn tròn ôm lấy thân mình. Thích tự mua hoa và thả vào những cái chậu be bé trong nhà. Thích nấu cơm cho người mình thương. Thích đi bộ không cần định hướng và nghe Hà Trần hát “người con gái sợ nỗi cô đơn vội vã đi tìm giấc mơ”. Thích viết bưu thiếp gửi đi vào mùa xuân. Thích pha nước gừng ấm cho người đàn ông mình yêu ngâm chân trước khi đi ngủ. Thích nói rằng “em chẳng thích anh chút nào cả” dù trong lòng thì bồi hồi, xốn xang. Thích ngắm nhìn đàn ông hút thuốc.

Mà hồi này, em vẫn thích những điều như thế. Có chăng bổ sung thêm là em thích nghe giọng nói của mèo. Thích nắm tay mèo. Thích nghe mèo bảo “anh mệt” để em có thể cảm thấy mình quan trọng với mèo. Thích ôm mèo rồi dụi đầu vào ngực hít hà. Cơ mà, hình như tất cả mọi người đang nghĩ, em chắc phải cần những gì to tát và vĩ đại hơn thế. Nên càng lúc em càng tự cô lập mình. Em cứ loay hoay, loay hoay. Vì nhận ra rằng mình đang dần dần kiệt sức. Giống như người chết đuối cố vẫy vùng nhưng tiếng kêu cứu không thể nào lọt được đến trái tim của bất kì ai.

Sáng nay, trời mưa rất to. Cầm một cuốn sách lên, trốn ra quán quen, gọi một ấm trà quế hoa, thấy nỗi buồn rơi lại phía sau. Trong Nước Mỹ nước Mỹ, Phan Việt viết: “Tôi muốn tin vào những thứ “duyên” không đi kèm “phận” hay “số” mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm. Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa đông dài, nhất định phải là mùa xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu Trái Đất, vào lúc nào, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ - cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kì có thể đứng dậy nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn vào tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.”

Em đã luôn tin như thế, giữ sự nhiệt huyết và hi vọng đấy trong lòng mà có thể cảm thấy cuộc đời mình lúc nào cũng hạnh phúc đủ để mỉm cười. Với anh. Với người. Nên anh đừng buồn. Đừng lo lắng. Vì dù có thế nào, em sẽ vẫn thương anh dẫu chỉ là đứng từ xa nhìn lại thấy anh cười cũng được… anh nhé!



Hà Nội


“Đôi khi các cô gái có thể tha thứ, quên hết mọi đau đớn đã trải qua, mỉm cười sau biết bao đêm vùi đầu vào nước mắt. Chỉ vì ai đó, vào một lúc nào đó đã từng nắm chặt tay cô mà bảo rằng: Anh ở đây mà!”


Sau một trận mưa đêm ngoài phố, tôi lục đục châm thuốc, ngồi bệt ở góc ban công và đọc An Ni Bảo Bối trong ánh đèn leo lét. À, vậy là nhớ ra, một thời gian nào đó, trong lòng cũng đã nghĩ “Hà Nội chắc phải là thành phố kiếp trước của riêng mình.”


Hẳn vậy. Khi bắt buộc phải kéo cao cổ áo giữa mùa hè tháng Bảy, tôi bình thản nghĩ về những ngày mùa đông cũ kĩ ấy, ngồi cạnh một cô bé giọng nói trong veo ở vỉa hè lát gạch, nghe em ngọt ngào với anh chàng người yêu đi du học ở xa: “Ôi thương thế, sao ấy không đi ăn đi? Hay là tớ không đi chơi nữa, về nhà với ấy nhé?” Mười năm sau, giữa Sài Gòn, nghe những lời tương tự thế. Mà lòng chợt có chút hanh hao. Tôi tủi thân. Rất đàn bà. Cái kiểu tủi thân này. Chỉ vì khát khao, ghen tị, ước ao. Giá mà mình cũng được nói những lời “vô bổ” như vậy.


Thực ra tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình. Những buổi tối thế này, nhận thức rõ toàn thế giới đang bận rộn với những mối quan hệ khác (và chắc chắn là quan trọng hơn mối quan hệ với tôi), tự do làm những việc cô độc mà không sợ bị ai phàn nàn, đánh giá. Nước mắt có rơi xuống cũng là giọt nước mắt vô lí, tự hanh khô, tự chết đi trên nền gạch sau khi băng mình qua một quãng đường dài lặng lẽ. Tôi sẽ luôn đặc biệt chú ý đến từng chuyển động nhỏ xung quanh mình. Từ chiếc kim đồng hồ tích tắc, tiếng con thạch sùng tặc lưỡi, tiếng thở dài của chính mình, tiếng xe máy vòng vọng ở sân chung cư, tiếng người online rồi offline ở Skype, tiếng con mọt cắn gỗ bền bỉ. Mà tuyệt nhiên. Sẽ không có tiếng Người. Không một chút tiếng Người. Rồi sẽ bất giác vòng tay tự ôm lấy thân mình siết nhẹ. Có thể giọt nước mắt sẽ lại rơi. Có thể không. Nhưng chắc chắn luôn âm thầm và tĩnh lặng.


Ừ, đang nhắc về Hà Nội nhỉ. Giống như một định mệnh. Tôi nhất định đã phải lòng đàn ông Hà Nội. Chưa từng một ngoại lệ nào. Hay sự ngẫu nhiên này vô tình đã trở thành một thứ tín ngưỡng cá nhân? Tôi không biết rõ. Chỉ nhớ rằng trái tim giống như một loài hư hỏng bất trị. Tổn thương và lì lợm. Xuẩn ngốc và ngớ ngẩn. Nhìn những chậu cây bé tí xanh rờn, rèm cửa tung phần phật, nghĩ về người đàn ông ấm áp và khao khát anh ta. Một khao khát thuần túy bản năng, áp tấm lưng trần vào vòng tay ấy, nghe được tiếng tim ngược dấu với mình khe khẽ đập. Đêm chẳng thể nào còn đủ dài được nữa! Rồi sẽ quay mặt, choàng tay qua người anh, nhấm nhẳng cắn vào cằm, cười khanh khách. Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao. Tôi sẽ giữ anh ở đây thật lâu, người đàn ông Hà Nội của mình. Nhất định thế! Dù có phải trói nghiến lấy anh, cũng sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.

Hà Nội. Tôi vẫn luôn nghĩ về nơi ấy như thế.

Người đàn ông ấy. Tôi vẫn luôn nghĩ về như thế.

Bằng cách hít thở thật sâu.


Dẫu rằng sự ích kỉ của bản thân sẽ không một ai trên đời hiểu được.

Mà có là gì.

Bởi vì người đàn ông đó sẽ không bao giờ đến.



In Mourning of love…


“Người đàn ông đó có thể là người tốt đối với cả thế gian này nhưng chưa chắc sẽ tốt với bạn. Nhưng một người đàn ông đã từng tệ bạc với những người phụ nữ khác thì nhất định bạn không nên nuôi ảo mộng rằng mình có thể thay đổi anh ta!”


Hóa ra tình cảm của con người đích thực là một vòng tuần hoàn đều đặn… Những cảm giác cũ. Những nỗi buồn cũ. Bằng một cách nào đó cũng sẽ quay về…


Năm 2009.


Giống như một điều kì diệu, tôi ngồi hàng giờ liền trong góc của gian hàng sách, chỉ để nghĩ về những điều chưa hề tồn tại. Bởi vì ở vị trí này có máy lạnh, có hơi người, có những dao động rất khẽ của hạnh phúc khi chàng thanh niên quay sang hôn cô gái tóc nâu mặc váy xòe màu vàng nhạt. Tôi ngắm nhìn họ, khát khao cảm giác của họ, ước ao nỗi niềm của họ… một cách ngớ ngẩn, khờ dại và vô vọng. Nhưng tôi không thể ngăn mình, không thể ngăn mình.


Tôi bắt chuyện với một người lạ. Một ông già mặc áo len mỏng đang tỉ mẩn săm soi những quyển sách của Murakami. Tôi chỉ chào. Và ông ta đưa cho tôi một mảnh khăn giấy trong cái túi da cũ sờn của mình. Những người lạ. Trên một đất nước lạ. Đã ba lần đưa khăn giấy cho tôi.


Một buổi sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình không còn tình yêu nữa. Xung quanh tối đặc hoảng sợ và tuyệt vọng. Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng đến nỗi tôi còn chưa kịp níu giữ kí ức. Một buổi sáng tỉnh dậy, chiếc váy đẹp nhất của bạn, được bạn nâng niu rất lâu, bạn yêu quí nó, giữ gìn nó, rồi vào buổi sáng ấy, bạn mặc thử lần đầu tiên trong đời, bước chân ra phố, và cả thế gian này chỉ cho bạn thấy rằng, chiếc váy ấy, không dành cho bạn, nó chưa từng dành cho bạn như bạn vẫn tưởng. Bạn đã ôm ấp nó suốt bao năm bằng ảo tưởng của chính mình. Bạn phải làm gì? Bạn phải làm gì? Bạn không thể làm gì ngoài việc để chiếc váy ấy dành cho người khác. Có những điều đơn giản đến không thể ngờ mà bạn chưa bao giờ đủ can đảm đối mặt với chúng.


Năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi đã ước một điều về lòng dũng cảm và người đàn ông mang đến tặng mình chiếc váy màu lam mà mình mong muốn. Với lòng dũng cảm đó, tôi sẽ kể cho anh ta nghe về những hơi thở sau gáy, về chuyện tôi không thể cầm bút viết chữ cho đàng hoàng, chuyện tôi luôn chậm chạp và do dự trước các con số kiểu ba nhân hai bằng mấy, chuyện làm tình trong tiếng nhạc Amelie Poulain và… cả những giấc mơ về anh trước đó. Những thứ lẩn thẩn đó. Một cách tự nhiên, tôi muốn được kể với anh thật giản dị và chân thành.

Bây giờ tôi đã cộng thêm nhiều năm tháng vào đời mình… và một lần nữa để tang cho tình yêu.

Nhưng dù sao. Tôi vẫn luôn yêu mếnComptine d'un autre Ete. Ừ. Dù sao thì tôi cũng vẫn vậy.


P.S: Nhớ Dy đã từng nói. Mà có lẽ cô gái nào cũng vậy. Cũng đều muốn tìm thấy người đàn ông hằng đêm bình yên ngắm nhìn mình già đi…:)



K


“Thật buồn là tất cả chúng ta đều được dạy làm thế nào để yêu thương từ lúc còn bé nhưng không ai dạy chúng ta cách ngừng lại.”


Những chuyện luẩn quẩn. Như đúng tên của nó. Luẩn quẩn. Đến một ngày. Không còn nhớ chúng đã từng có tên là lẩn quẩn. Chúng đã từng là một phần trong những tháng ngày tuổi trẻ của em. Của K.


Tôi thỉnh thoảng vẫn muốn nói chuyện với K. Không đầu không cuối. Như hôm kia. Sau một tuần dài mưa gió. Tôi kể cho K nghe những chuyện điên rồ của mình. Những chuyện lỗi lầm mà không ai có thể tha thứ. Chỉ có K. Ngồi yên lặng sau ống nghe. Thở nhè nhẹ. Tôi bảo với K rằng. Mình đã tìm thấy người đàn ông để đặt tên cho anh ấy là Ngày Hôm Qua. Người đàn ông. Người thật xấu. Thật ác. Thật nhẫn tâm. Để đặt tên là Ngày Hôm Nay. Thỉnh thoảng, trong đêm, lúc nằm nghiêng, tôi cũng tự cho phép mình gọi Ngày Hôm Nay là Ngày Mai. Nhưng buổi sáng thức dậy, tôi biết, đêm qua, trong giấc mơ, mình đã ước ao một điều tội lắm.


Có những tội. Không có cách nào để được thứ tha. Có cả những tội dù biết là không được thứ tha nhưng vẫn không sao ngừng lại được. May mà còn có K. Cười lớn trong điện thoại. “Ừ thế mới còn làm người, chứ không thì đã thành thánh sống.” Ừ. May mà còn có K. Thở nhẹ trong điện thoại. May mà còn có K. May mà còn có K.


Chiều nay Sài Gòn mưa không nổi, chỉ âm u một màu buồn phiền. K sấy tóc cho tôi. Bên ngoài cửa sổ, thời gian uể oải. Trong lòng hiểu rõ hóa ra bình yên giản dị như thế. Ở bên cạnh một người hết mực thương yêu mình. Lắng nghe những chuyện ngớ ngẩn của mình. Sự bướng bỉnh cũng từ từ trở nên hiền lành và ngoan ngoãn. Không phải cố tỏ ra mạnh mẽ, khóc rồi lại cười. Mưa hay nắng gì cũng có K nhẹ nhàng ở đấy.


May mà có K. Đời dịu dàng biết mấy.



Không đầu không cuối


“Thỉnh thoảng bạn sẽ mong muốn đến vội vã nói chuyện với một người. Chỉ là điều gì đó thật bé, thật vụn vặt thôi, kiểu cái cây ngoài cửa sổ tự nhiên bớt xanh hay cơn mưa chiều nay khiến bạn thèm ăn ngô nướng. Nhưng rồi bạn dừng lại. Vì bạn nhận ra người ấy đã trở thành một người khác mất rồi. Và nó thật tệ. Bởi bạn nhớ họ biết bao!”


Tôi luôn thích những chiếc váy dài sát đất, nhiều màu sắc nữa thì đúng là một điều kì diệu. Tôi thích ngắm những cô gái vận váy dài và lướt đi trên phố. Những chiếc váy. Rực rỡ. Là cả một khoảng trời bí ẩn, phức tạp, hỗn loạn và cũng rất đỗi thiết tha.


Lúc mười lăm tuổi, tôi nhìn thấy mình trong những giấc mơ, vào cuộc hẹn hò lãng mạn nhất của cuộc đời, với một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh thẫm. Đó không phải là thứ màu xanh bình thường mà người ta có thể đặt tên được như kiểu xanh da trời, xanh nước biển, xanh indigo, xanh lam… Đó là thứ màu xanh có ma lực đến nỗi chỉ một lần nhìn thấy thôi, bạn cũng có thể nghĩ rằng: “Ái chà, hóa ra hi vọng là thế!” Cho đến bây giờ, sau hằng hà sa số những cuộc kiếm tìm màu xanh của mình, tôi mới chợt nghĩ rằng, có lẽ với tuổi trẻ, hi vọng dễ dàng định nghĩa hơn chăng? Một chiếc váy lụa màu xanh. Đó là tất cả những gì mà tôi tìm kiếm.


Trong lúc đang nghĩ về những chiếc váy, tôi vô tình đọc lại câu chuyện với cây sồi ở Parc des seaux của Z. Có khi nào, trong một vài ngày nữa, tôi cũng đến hỏi chuyện cây sồi để biết làm thế nào có thể lấy cô đơn làm hạnh phúc hay không? Tôi có thể sẽ không kìm được lòng và hỏi: “Làm thế nào để yêu những cái váy màu nâu, màu đen, màu tím nếu như suốt cuộc đời này tôi vẫn không tìm được chiếc váy màu xanh trong giấc mơ mười lăm tuổi?” Liệu cây sồi đó có thể trả lời?


Một câu chuyện trẻ con hết mức, Z nhỉ!


Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc