Đào Duy Cường

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 3


Tình yêu là không ai muốn bỏ điMười hai


“Đôi khi những điều tốt đẹp vỡ tan để nhường chỗ cho những điều… tốt đẹp hơn gõ cửa. Hãy cứ hi vọng là thế, dẫu có buồn!”


Tháng Mười hai.

Thành phố không biết lạnh.

Ấy vậy mà mùa đông vẫn lặng lẽ qua tim.

Em cấu chặt tay mình.

Sợ khóc.

Sợ những hoang hoải trốn chạy, xổ tung

Lúc nhìn thấy anh, an yên trước mặt.


Tháng Mười hai.

Người trên phố lang thang buồn đến lạ.

Không ai còn nhớ nổi lần cuối cùng được hạnh phúc.

Chỉ thấy kí ức là một mảng trống lớn lao

Cuốn hiện tại đan thành nỗi cô đơn dăng dẳng.


Tôi nói chuyện với K qua điện thoại sau khi cậu ấy đột ngột xuất hiện ở trước cổng nhà rồi vội vã đi mất. Tôi bảo mình tự nhiên nhớ về quãng thời gian rất ngắn đã muốn yêu K. Cho rồi chuyện. Biết đâu như vậy thế giới của một người. Của hai người. Của ba người. Sẽ bình yên trở lại.

K cười. Điện thoại đột nhiên mất sóng. Im bặt. Vào đúng khoảnh khắc đó, tôi thực sự sợ hãi. Giống như thể chuyện mất mát mơ hồ nào rồi cũng có thể xảy ra với mình…


Đêm qua tôi lại nằm mơ. Mộng mị vào một số thời điểm thật buồn bã và đáng sợ. Thấy mình ngồi trên một đỉnh tháp lớn, cheo leo. Chân trần. Gió thổi phần phật. Tôi nhìn thấy anh phía bên kia đỉnh tháp. Đang nhìn mình. Tôi gọi: “Anh ơi…” Những lời thoát ra bị cuốn phăng vào trong gió. Và không một lời đáp lại. Tôi cứ mải miết gọi… cho đến khi anh quay đầu biến mất…


Những buổi sáng mùa đông lạnh lẽo.

Không muốn đối mặt với thế giới là cảm giác có vẻ bình thường. Khi ai đó vừa buông vội một bàn tay. Rồi nơi lồng ngực, niềm thương nhớ của những ngày đầu tiên dịu dàng gõ những nhịp lách cách.


“Tôi xin giới thiệu, tôi… con người truyền thuyết.”

“A chào anh, tôi từ Sao Hỏa tới nhé…”

6 months ago…


Nhắm mắt mở mắt. Nhắm mắt mở mắt. Nhắm mắt mở mắt.

Ú òa. Xóa hết đi mà… Làm ơn…



Ngày gió thì thầm


“Thay đổi một thói quen thật đáng sợ nhưng bạn có biết điều đáng sợ hơn là gì không? Đó chính là sự hối tiếc!”


Cứ như một điều kì diệu. Những nỗi buồn nhỏ nhặt nhiều vô kể, bao vây lấy từng nhịp thở khẽ khàng mùa khói xám. Phụ nữ dậy thì sớm. Phụ nữa dậy thì muộn. Phụ nữa khát khao được dậy thì. Phụ nữ ép mình dậy thì. Phụ nữ dậy thì. Những nỗi buồn nhỏ nhặt như đám vi khuẩn chỉ có duy nhất một bản năng xâm chiếm, xâm chiếm đến hết mình, xâm chiếm ồ ạt, vô tri và dũng mãnh.

Buổi đêm, pha một tách trà nóng, bần thần chờ ngày chậm rãi thở, cũng đã kịp thấy đám nỗi buồn nhỏ nhặt len lỏi đến gần, mơn trớn, thì thầm.

Những nỗi buồn nhỏ nhặt như một bệnh truyền nhiễm. Lây lan không biên giới, không cần mở đầu, không cần kết thúc, dễ dàng và không thể đề kháng.


Những nỗi buồn nhỏ nhặt. Như thói quen. Sống chung với phụ nữ và dậy thì.



Ngày không có tội phải không anh?


“Hãy tin tôi đi, thật buồn cười là đang có quá nhiều thứ đầu độc chúng ta, rằng bạn nhất định phải có ai đấy để được hạnh phúc!”


Nắng ghê lắm. Nên lúc giông cũng sẽ dữ dội hơn bình thường. Em ngồi chong mắt chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Để làm được điều ngớ ngẩn nhất đầu tiên. Là nắm tay anh và bảo: “Anh ơi, hãy bỏ chạy cùng em!”


Em cứ như thế. Nhiều lần trong mùa. Muốn nắm tay anh và bảo: “Hãy bỏ chạy cùng em!” Bởi em biết. Anh. Em. Chúng ta. Không thể nào bỏ chạy được đến bất cứ nơi đâu. Ngay cả khi đã nắm được tay nhau đếm trạm xe lửa đầu tiên. Cũng sẽ không ai đủ can đảm đặt chân lên chuyến tàu sớm nhất. Chỉ có mùa xen giữa chúng ta.


Vào những ngày cuối cùng của mùa xuân. Em muốn được cuộn tròn trong lòng anh trên ngọn đồi cao nhất của thành phố. Em sẽ nắm chặt tay anh. Để hi vọng bé xíu duy nhất về những cuộc chốn trạy cũng không thể nào lọt qua kẽ tay mình mà rơi mất. Em muốn được ngủ vùi. Và nhớ. “Uhm. Cái người đó. Đã từng nhìn mình và mỉm cười như vậy!”


Những chuyện lẩn thẩn. Hay mất mát. Của chúng ta. Anh hãy đặt tên cho chúng. Để một sáng mai thức dậy. Khi em không còn đứng ở góc phố ấy đợi anh. Anh vẫn còn nhớ được. “Uhm. Người con gái ấy. Đã từng để lại một mùi hương như thế trên mình.” Nhé anh!


- Tôi đồng ý, khi viết, tôi là một người phụ nữ lãng mạn đến mức đáng thương.



Nỗi buồn màu xanh bé xíu


“Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng. Hãy kiếm tìm và nắm thật chặt người đàn ông biết mang rau cải về nhà! Còn chàng mà cả cọng giá cũng chưa từng muốn cho bạn thì nên tiễn anh ta ra cửa.”


Đêm qua, tôi nằm mơ thấy chân mình rời khỏi bờ cát mà chạm sâu vào biển. Nước màu xanh thẳm và lạnh buốt. Những đám mây ở đằng xa cuộn vào nhau như cái bánh Bretzel phủ đầy muối hạt to đùng. Tôi thấy mình không thể di chuyển. Cứ đứng mãi như thế. Trong lòng biển. Gió mằn mặn. Cho đến lúc nước dâng lên mãi. Dâng lên mãi. Vậy mà. Vẫn không hề thấy mình chấp chới. Lòng bình yên đến lạ.


T à. Những bức thư hồi nhỏ em biết. Thường không có nội dung gì cụ thể. Giống như kiểu người ta ném lá khô xuống hồ. Vô thức và nhạt nhẽo. Những bức thư đó thường không có người nhận. Em để chúng trong một cái hộp. Hồi đó cứ nghĩ, lúc mình lớn lên, gặp được người đàn ông hạnh phúc “chịu đựng” mình, vào một ngày mùa mưa tháng Mười lành lạnh, hai đứa ngồi gặm bắp nướng, thi đặt tên cho đám người qua lại và cười ngặt nghẽo, rồi em thấy mình lung linh trong mắt ảnh, em sẽ lôi những bức thư đó ra khỏi hộp mà tặng hết luôn, không giữ lại miếng nào. Cái người đàn ông đó, cái người “tội nghiệp”, “đáng thương” vì đã yêu phải em đó, sẽ ôm mớ giấy ngớ ngẩn của em đi ngủ, đến công ty, vào giờ giải lao, giờ ăn trưa, đọc chúng và yêu chúng. Vậy đó. Vậy mà thất tình lần đầu tiên. Em đem dốc hết vào biển. Nước cứ táp vô táp ra. Dặt dẹo hoài không chịu mang đi. Em còn nhớ, một trong những bức thư lẩn thẩn ấy viết là…


“Chào T tuổi hai mươi lăm. Đã kiếm ra người ăn bắp nướng ngày mưa? Đã kiếm ra người để cùng cười ngặt nghẽo? Đã kiếm ra người sấy tóc cho T?”


T à. Bây giờ em hai mươi lăm tuổi. Em phải trả lời bức thư vớ vẩn ấy thế nào?


Mưa hoài. Ủ rũ ghê lắm. Mà nước mắt thì cứ chảy nghiêng. T à. Em bị lạnh tay rồi…



Nỗi nhớ đứt quãng…


“Các cô gái có ba cái hư lớn:

- Suy nghĩ quá nhiều.

- Suy nghĩ quá nhiều dẫn đến toàn nghĩ những điều tiêu cực.

- Và cuối cùng, khi quyết định thì toàn làm theo cảm tính, quên mất là mình đã… suy nghĩ quá nhiều!”


Buổi sáng ngạt thở. Tôi nhận được email bạn cũ. Bạn bảo bạn nhớ tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật phiền muộn. Những nỗi nhớ đứt quãng. Hoặc tức thời. Thực sự khiến tôi cảm thấy thật phiền muộn. Đặc biệt là vào một buổi sáng thứ Sáu nắng không đủ vàng và độ ẩm tăng cao.

Bạn bảo bạn đang uống cà phê ở một quảng trường lớn, có nhiều người qua lại. Có một cô gái tóc dài lượn sóng mặc váy dài, quấn khăn len nhiều màu đang ôm mặt người yêu và cười khanh khách. Bạn nhìn cô gái đó và nghĩ đến tôi. Trong email của bạn, bạn gửi lời cảm ơn công nghệ 3G đã giúp bạn gửi đến tôi nỗi nhớ của bạn.

Bạn lại đùa. Tôi biết. Để email của bạn bớt “vô lí”. Dù là thế. Nó cũng khiến tôi cảm thấy trong lòng xáo trộn. Bạn thật giỏi. Biết dùng những thứ khiến tôi lay động. Vì bạn biết rõ, rất rõ, cho dù có đi đến bất kì đâu, yêu bất kì người nào, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được những quảng trường mùa đông rộn rã tháng Mười hai, lúc thành phố bắt đầu rục rịch trang trí đèn và trong lòng người đã bắt đầu nghĩ đến “how to say Merry Xmas”.


Khi sống trong một thành phố quanh năm tỏa nhiệt. Thật nguy hiểm. Bạn sẽ không thể biết mình có thể trông đợi gì. Hi vọng của bạn đối với thời tiết gói gọn trong vòng “Mưa hay không mưa”. Bạn sẽ “ngoại tình tư tưởng” với những thành phố “người yêu cũ”, “fling”, “seasonal”… Bạn không thể thủy chung với nơi mà bạn đang sống. Bạn đi lại trong lòng thành phố, mà trái tim ngùn ngụt cháy những nỗi nhớ hoang mang. Bạn chính thức trở thành kẻ phản bội đáng thương và tội nghiệp. Sẽ không ai xét tội bạn. Nhưng có khi nào bạn được yên? Không khi nào cả. Trừ những buổi đêm hiếm hoi, chạy xe ngoài phố, gió lùa sâu vào cổ áo. Mơn trớn được ban phát. Bạn phát điên! Ừ. Chính thức phát điên!


Tôi không reply email của bạn. Những nỗi nhớ đứt quãng. Chúng ta không nên nuôi dưỡng chúng, dung túng chúng, bạn ạ!


Mà tôi cũng không còn tóc dài lượn sóng. Sài Gòn cũng không cho phép tôi quấn khăn len nhiều màu.


Hơn tất thảy mọi chuyện. Tôi không muốn muộn phiền thêm nữa…



Nostalgie


“Lời tạm biệt buồn nhất là lời tạm biệt chưa từng được nói ra và vĩnh viễn sẽ không được giải thích.”


“Em là một người đàn bà dũng cảm…”


Thuở nào em nhỉ? Em bảo sẽ đóng yêu thương thành hộp, đem rao bán, cạnh tranh với đồ hộp Hạ Long. Hay như mì gói sấy khô. Lúc thèm. Lúc khát. Lấy ra đun sôi, thêm nếm cảm tình. Mà ấp ôm nhau trọn vẹn.


Thuở nào em nhỉ? Em ngồi chong nến ngủ mơ. Mái bếp bằng gỗ gì nâu nâu ọp ẹp. Thấy châu Âu như đã ở bên mình. Trải thảm hoa cho khát khao em trỗi dậy. Thấy bao điều hoa lệ cứ lung linh lung linh.


Thuở nào em nhỉ? Tóc em dài và đen nhánh. Sáng sớm mai mẹ chải đầu, thắt tóc, váy thủy thủ viền xanh, em biết thanh xuân là niềm kiêu hãnh vô ngần. Em hối hả mong mình được lớn mà biết đâu rằng thanh xuân không thể mãi ở bên em.

Thuở nào em nhỉ? Nước mắt em trong veo. Trái tim em lành lặn. Bàn tay em nóng ấm. Hơi thở em nồng nàn. Giấc mơ em thênh thang. Tiếng chân em rộn rã.


Thuở nào em nhỉ? Em là của riêng ta?



Phải bắt đầu từ đâu để quên đi một người?


“Hết yêu cũng giống như trong lòng có cánh diều đứt dây, vội vã muốn bay đi rồi chao đảo.”


Để tôi kể bạn nghe, một câu chuyện viết dở…



Bây giờ đã là một giờ sáng. Ngày thứ ba từ lúc chia tay. Cô vật cái giá sách đóng bằng gỗ ép rẻ tiền ra giữa nhà và bắt đầu tháo rời nó. Kiệt tác và best seller vương vãi chung quanh. Ở góc phòng, một bài hát ẩm ương đang miệt mà rên rỉ. Phải mất hơn một giờ đồng hồ để cái giá sách hoàn toàn biến thành đống ván gỗ trơ khấc. Ngoài trời mưa rất to.


Cô nhớ người đàn ông đó. Giống như một thứ mầm bệnh độc hại. Ngạt thở. Bụi và mạt gỗ bay đầy trong không khí. Cô cắm máy hút bụi lia nhanh khắp nhà. Tiếng động vỡ toang. Bất giác ngừng lại bên bìa một cuốn sách cũ. Niềm mong mỏi bé nhỏ vốn dĩ giấu kín chưa từng thổ lộ trỗi dậy. “Yên muốn từ nay sẽ viết mọi thứ cho anh!” Một thứ cảm quan si mê vô nghĩa.

Bài hát vẫn rì rầm. Cô nằm vật ra giữa nhà, khe khẽ hát theo. Hình như là nói về một nỗi nhớ nhung mãnh liệt giữa người với người.

Cô muốn quên anh. Nhưng phải bắt đầu từ đâu?

Buổi chiều, trời vẫn mưa giằng giũ. K nói. Hạnh phúc thật đúng là một cái chăn úa hẹp, vì không có đủ chỗ cho cô mà người đàn ông đó đã quay lưng đi như thế. Mọi lời giải thích cao thượng đều chỉ để anh ta tự biện minh cho chính mình.

Cô chỉ cười.

Ừ. Vậy là tốt. Ít ra người đàn ông cô yêu cũng sẽ không phải đau buồn gì.

K nhìn cô. Thở dài.

Cao thượng ấu trĩ là một thứ quyết định ngu ngốc nhất của loài người.


Ba giờ sáng. Cô bắt đầu đóng lại giá sách. Tiếng búa dội xuống thành những thanh âm khô khốc trong đêm. Hàng xóm bắt đầu gõ cửa. Cô không trả lời, tiếp tục gõ. Hàng xóm hét lên. Đến khi mệt lả, cái giá sách cũng vẫn không tài nào trở về như cũ. Một cái đinh quẹt trúng ngón tay, máu rỉ ra bối rối. Cô không hề khóc. Ngồi lặng yên nhìn giọt máu bé xíu rơi xuống.


Kiệt tác và best seller vẫn vương vãi khắp nơi.

Ngoài trời suốt nhiều ngày nay không ngừng khóc.


Phải bắt đầu từ đâu để quên một người đã bỏ đi không nuối tiếc?

Phải bắt đầu từ đâu…



Run. Run. Run


“Yêu là một từ thường được dùng quá nhiều và quá sớm!”


Thỉnh thoảng. Như lúc này. Khi đang ngồi uống sữa chua với lê vào một buổi tối Chủ nhật uể oải. Tôi mong muốn trong lòng lại có đủ dũng khí để vứt bỏ mọi thứ, đi du lịch một mình và hoàn toàn coi nhẹ quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.

Sẽ đi suốt một quãng thời gian dài, mang vác những thứ lỉnh kỉnh trên lưng và trở về lấm lem bụi đường. Những vết tích sẽ gạch vẽ trên lồng ngực đầy hãnh diện.

Những chuyến đi như vậy sẽ củng cố cho tôi một ảo tưởng duy nhất. Đó là mình hoàn toàn không dính dáng gì đến thế giời này. Hoàn toàn không một chút nào. Những tham vọng khát khao nhu cầu mơ ước của thế giới này, tất thảy đều nằm bên ngoài ranh giới của tôi.

Kể cả cảm tình hay những nhu cầu nhục cảm.

Lúc có đủ dũng khí để bắt đầu những chuyến đi đơn độc như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến đầu tiên và cuối cùng. Tôi và anh ta. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm nhau được nữa.

Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc