Đào Duy Cường

Đừng khóc sau lưng anh


Anh chỉ dám yêu em, yêu trong những khát khao cháy bỏng, trong những lần nhìn bóng em và cậu ấy xa xa, hay chỉ là những đêm chợp mắt, thấy em trong cơn mơ.

Gửi em , người con gái anh thương...

Hôm nay trời lại mưa, những cơn mưa ào ạt rơi xuống nền đất lạnh tê người. Em đứng đó, giương đôi mắt đã đỏ bên khóe mi, vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Anh đứng nhìn em, có thứ gì đó trong lòng anh như co thắt lại. Anh biết chứ, em đang phải chịu đựng quá nhiều! Vừa là áp lực học tập từ gia đình, giờ lại xen lẫn chuyện tình cảm giữa yêu và hận. Anh cũng biết, em đã quá mệt rồi, phải không?

Anh, em và cậu ấy, chúng ta là một bộ ba thân với nhau từ những thuở còn thơ. Em thích cậu ấy. Anh biết! Thế nhưng vẫn có cái gì đó không thể ngăn chặn lại trái tim, anh vẫn trót thương em. Câm lặng nhìn em và cậu ấy tay trong tay hạnh phúc, nụ cười hồn nhiên, ánh mắt thơ ngây của em đã ngày một điểm thêm vào lòng anh, khiến tim anh cứ loạn nhịp mà bước qua ranh giới tình bạn... Nhưng anh cũng biết đâu là giới hạn, anh biết đâu là nơi mà em trao những yêu thương. Bởi vậy, anh chỉ dám yêu em, yêu trong những khát khao cháy bỏng, trong những lần nhìn bóng em và cậu ấy xa xa, hay chỉ là những đêm chợp mắt, thấy em trong cơn mơ.

Người con trai ấy mới là người em yêu. Người con trai ấy mới là nơi em muốn đắm mình trong khờ dại. Thế nhưng liệu em đã tìm được đúng nơi để gửi gắm? Đúng nơi để đem trọn lòng mình bất chấp thương yêu? Ừ thì ngoài miệng cậu ấy vẫn là những lời nói ngọt ngào êm tai, vẫn là những cử chỉ nhẹ nhàng và âu yếm, nhưng sao trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự bí hiểm. Một chút qua loa, nhạt nhẽo. Một chút... khinh thường! Cầu mong những điều ấy, đều là một chút đa nghi...


Đừng khóc sau lưng anh

Trời đổ mưa... Cuốn trôi cả một con người...

Em đứng lặng người giữa phố đông. Có lẽ bộ mặt thật của cậu ấy là một cú sốc quá lớn đối với em. Nhưng em à, em hãy nhớ, cậu ấy không yêu em, cậu ấy chỉ cạnh em trong một phút nông cạn của tuổi trẻ. Cậu ấy không đáng để chính bản thân em phải chịu khổ như thế. Em là em, cậu ấy là cậu ấy, hai con người ở riêng hai thế giới. Hai con tim tách xa nhịp đập. Anh hiểu, anh hiểu rằng sự thật bao giờ cũng là một cơn ác mộng. Nhưng em là một cô gái Song Tử mạnh mẽ kiên cường đúng không? Cười lên, xua đi nước mắt, hãy trở về là em của ngày hôm qua. Em nhé!

Này em, đừng khóc, đừng khóc sau lưng anh như thế. Hãy để anh cạnh bên em, để bàn tay anh lau khô đi nước mắt. Cậu ấy không đáng để em phải đau khổ. Hãy tin! Dù cả thế giới có xua bỏ em, vẫn còn có anh. Anh sẽ cạnh bên em mỗi lúc em cần và lúc em muốn ngã quỵ, muốn yếu đuối. Anh sẽ đến cạnh bên, cho em mượn bờ vai và nói: "Rồi mọi chuyện cũng sẽ trôi qua nhanh thôi!". Anh vẫn ở đây mà! Nên em đừng khóc sau lưng anh, nhé!


Đọc thêm...

Có những người chỉ để giấu đi


Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa nhất, khó nắm bắt nhất, và đặc biệt là khó...quên nhất!


co-nhung-nguoi-chi-de-giau-di

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!

Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.

Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất.


Có những người chỉ để giấu đi

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!

Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.
Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất.


Đọc thêm...

Khi nào thì không nên hôn nàng?


Đã có nhiều người đàn ông đã cố gắng rồi lại thất bại với nụ hôn, gặp phải sự né tránh của phụ nữ. Vấn đề là họ đã không nắm được những tín hiệu từ phái đẹp.

Vài lời khuyên sau sẽ giúp bạn biết khi nào thì không nên hôn một cô gái và có thể giúp bạn tránh được nhiều bối rối.


Khi nào thì không nên hôn nàng?

Kiểm tra sự gần gũi
Sẽ không có gì có thể xảy ra giữa bạn và người phụ nữ của bạn nếu cô ấy không thấy thoải mái với bạn. Nếu cô ấy không tự nhiên khi gần gũi với bạn, chắn chắn cô ấy sẽ không hài lòng khi bạn thử hôn cô ấy. Tùy thuộc vào sự quen biết mà phạm vi của sự thoải mái này có thể dao động.

Mức độ tiếp xúc
Sự tiếp xúc về thể xác là một dấu hiệu tốt. Bạn không nhất thiết phải nắm được tay, mà dấu hiệu cô ấy để hững hờ đôi tay mình lên chân bạn là một tín hiệu tốt. Nếu cô ấy cho phép bạn đặt bàn tay trên lưng, thậm chí là nắm tay, đây chắc chắn càng là những dấu hiệu tốt hơn. Nếu người phụ nữ của bạn không thoải mái với sự tiếp xúc về thể xác này, khả năng mà cô ấy không muốn hôn bạn là rất cao, chưa nói đến một hình thức thân mật về thể xác nào cao hơn.

Chú ý đôi mắt
Mắt là cửa sổ tâm hồn. Nếu mắt cô ấy "lang thang" trong lúc bạn đang nói chuyện với cô ấy, hoặc có vẻ như bạn không thể nắm giữ và gây sự chú ý của cô nàng, thì đừng thử hôn. Một thực tế là thậm chí nếu cô ấy không thể tập trung vào bạn, điều đó cho thấy có sự thiếu quan tâm đến bạn trong suy nghĩ của nàng.

Đừng quên mái tóc
Phụ nữ xem tóc của họ là một trong những điều riêng tư nhất trên cơ thể. Nếu bạn không thể chạm vào tóc cô ấy, nghĩa là cô ấy chưa cảm thấy thoải mái với bạn. Đừng cố thử để chạm vào tóc cô ấy cho đến khi bạn hoàn toàn chắc chắn cô ấy thoải mái với bạn. Chạm vào mái tóc của nàng quá sớm cũng đồng nghĩa mọi cánh cửa sẽ ngay lập tức đóng lại.

Đọc thêm...

Nếu một ngày anh quay về


Em sẽ cười tươi như chưa từng tổn thương, sẽ hồn nhiên như chưa từng va vấp, sẽ níu anh như từng sợ mất. Em hứa sẽ ngoan, nhưng…

"Nếu tình yêu có thể trở lại như xưa

Cơ hội mà chúng mình đã không nhận thấy

Tình yêu có thể đẹp như lúc nó bắt đầu không?

Nếu tình yêu vẫn đấy

Chúng ta có thể... mãi mãi bên nhau?

Chúng ta có thể giữ hơi ấm tình yêu, hoài?

Mưa rơi rả rích ngoài mái hiên, em trằn trọc cả đêm không ngủ được. Chiếc mp3 cũ mèm phát đi phát lại bài hát em vốn vẫn thích thời còn đi học. Mọi thứ đã quá cũ kỹ và đóng bụi mờ. Hình như, đã rất lâu rồi không có ai nhắc em nhớ anh.

neu-mot-ngay-anh-quay-ve

Lặng im mặt nước hồ thu, không gợn són
Thoảng nghe lá gieo mình, xào xạt
Huyên thuyên về những câu chuyện trên trái đất này,
Khơi những giọt nước mắt,
Không gian chìm ắng, ơ hờ
Bao phủ lấy nỗi cô đơn
Tuổi trẻ trôi qua trong thoáng chốc
Đêm. Mưa. Một người trưởng thành bảo em, nếu một ngày anh quay về, em sẽ như thế nào. Ừ nhỉ! Em chưa từng nghĩ mình có một lý do nào để có thể gặp lại nhau hay thậm chí hỏi chào trong tư thế của một người-đã-cũ. Anh biết đấy, giữa những đôi từng yêu nhau, may mắn lắm mới có những người đồng hành cùng nhau đến hết cuộc đời.

neu-mot-ngay-anh-quay-ve

Người trưởng thành bảo em, yêu và chia tay là những thứ gì đó quá bình thường trong thế gian này. Chia tay không phải tận thế, cũng không phải quá lớn lao như con gái vẫn hay tưởng tượng để tự đày đọa, làm khổ bản thân mình. Có những người đang yêu rồi chia tay, có những lấy nhau rồi chia tay, có những người có con cái cùng nhau vẫn chia tay. Họ đau đấy, khóc đấy, rồi cười đấy, nhưng họ vẫn tiếp tục đứng lên sống nốt phần đời còn lại. Có những quãng đường đặt thành tên in hằn trong tâm trí họ lâu đến độ khó bôi xóa, chỉ là sau này khi lớn lên họ biết cách cân bằng cho vết thương xưa thôi nhức nhối, âm ỉ, an vị làm một-ngày-đã-cũ. Có những người giấu nước mắt trong nụ cười, đến cuối đời, không ai biết được rốt cuộc trong tim họ đã hỏng mấy phần. Em nên thấy an ủi vì có người đã chọn rời xa em bằng cách dễ tha thứ nhất. Khi không thể tiếp tục hoàn thành nghĩa vụ của một người yêu, họ chọn ra đi, để em có cơ hội tìm được một người mới thay họ tiếp tục đối tốt với em như họ từng làm, hoặc thậm chí hơn.

Ai cũng mong muốn tìm kiếm cho mình người phù hợp để đi suốt cuộc đời. Tim em và người ấy từng được ghép vào nhau nhưng không khít nên cố gắng mở chẳng vừa. Chỉ là họ đi trước em một bước, nới lỏng tay em ra trước nên em còn chông chênh. Em phải thấy họ đáng thương và thêm phần cao thượng vì đã chấp nhận để cuộc đời đánh dấu họ là người-phản-bội chứ không phải là em.

neu-mot-ngay-anh-quay-ve

Người trưởng thành bảo em, không biết bao nhiêu đêm cô ấy mất ngủ. Đã không còn thao thức nghĩ về bóng người xưa, đã thôi mong chờ, nhớ mong và hy vọng. Chỉ là cảm giác trống rỗng vô hồn nhưng lại siết dần tâm thức người ta một cách đáng sợ. Đối mặt với cô đơn, một mình thật sự rất khủng khiếp. Em từng cảm thông cho người xưa vì biết đâu họ cũng từng đối mặt với đêm đen đặc, nhả từng làn khói mỏng ra màn đêm và cũng thẩn thờ nhớ đến em? Hai con người, hai thế giới, hai đoạn đường đôi khi cũng muốn giao lại một lần nữa chỉ để xem người xưa giờ sống sao, thay đổi thế nào.

Người trưởng thành bảo em, nước mắt là gia vị cuộc đời, mặn nhạt tùy vào cảm giác. Có thể dốc cạn, chân thành vì một điều gì đó là quá may mắn. Có vài người đôi khi muốn khóc cho ai đó nhưng rốt cuộc chẳng có ai xứng đáng để nhỏ lệ. Em phải biết hãnh diện vì những thứ em cho đi mà không toan tính hay so đo.

Con gái khóc cười qua bao chuyện tình lao đao giông bão, cuối cùng lại chọn cho mình người mang lại cảm giác an yên nhất để có thể tựa đầu. Đó chưa hẳn là người họ yêu nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người yêu họ nhất. Em phải biết ngẩn cao đầu vì tình yêu tuổi trẻ của em chưa một lần ân hận hay nuối tiếc. Sau này, nếu em may mắn được mặc lên người chiếc áo cô dâu từ người yêu thương em hết mực, em sẽ thanh thản tiến vào lễ đường mà không chút mảy may do dự hay so đo, bởi em từng ướp lên quá khứ thứ hương liệu kỳ diệu của khổ đau và hạnh phúc .Tuổi trẻ của em ở đó, vĩnh hằng và tươi đẹp cùng tháng năm đã qua.

Người trưởng thành bảo em, hãy cứ vị tha trong tình yêu ngay khi còn có thể. Để ai đó biết, họ là một phần đời của nhau. Hãy cho tất cả tổn thương có cơ hội bước ra khỏi đáy lòng mình để yêu thương tìm lại bằng một cách khác hoặc ở một nơi nào khác. Em nên biết đôi khi ông trời rất vô lý khi sắp đặt ai đó là người yêu ai đó. Họ lao vào nhau, yêu nhau mà quên mất thứ tình cảm này mong manh vô cùng, chỉ một cái lơi tay cũng khiến mọi thứ vỡ tung một cách không kiểm soát. Những mảnh ghép cho dù từng vỡ tung như lại vô cùng thân thuộc đến kỳ lạ. Tất cả vẫn còn là một hằng số vô cùng bí ẩn. Nhưng nếu em lại được gặp lại người ấy giữa biển người mênh mông, hãy tin đó là một điều kỳ diệu.

neu-mot-ngay-anh-quay-ve

Đêm. Người trưởng thành ấy tự ru ngủ mình bằng tiếng kinh cầu đều đều, nhẹ nhàng như sương khói. Cô ấy bảo: "Rốt cuộc mọi thứ rồi cũng là hư không, mình sống vì mình, cảm giác là của mình".

Thời gian là thước đo chính xác nhất cho mọi thứ. 1 năm, 2 năm, 5 năm... hay 10 năm sau, nếu còn giữ được hình ảnh người cũ trong lòng hãy mạnh dạn đối diện nhau nói dõng dạc: "Tôi còn yêu anh". Rồi thanh thản bước đi nếu họ không biết dang tay nắm giữ.

Em cười:"Nếu họ đã có hạnh phúc riêng, mình trở thành người thứ ba chen ngang thì thật đáng xấu hổ".

Người trưởng thành bảo em, hãy đặt họ lên bàn cân để biết trong lòng mình họ đáng giá bao nhiêu. Nếu họ lạnh lùng quay lưng đi, hãy cứ để họ đi như ngày xưa đã từng. Em từng đau khổ một lần, từng vắt kiệt tình cảm cho đi, bây giờ còn sợ gì hối tiếc. Thậm chí, em nên cảm hơn họ vì họ biết cách đâm vào tim mình một nhát thật đau, để thức tỉnh, để không còn mộng mị, để vết thương lâu năm có cơ hội lành, chứ không dở dở, ương ương.

Nếu họ xin lỗi vì đã có được hạnh phúc hiện tại và chỉ muốn toàn tâm, em hãy chúc phúc cho họ và tự biết mỉm cười vì mình đang làm được điều có ích. Em tự hy sinh cái tôi để đo tình cảm của người mà cô gái kia đang yêu. Nếu họ giùng giằng giữa cũ - mới, xưa - nay, hãy dứt khoát quên đi và tự xem đó là người không đáng để nhớ. Tuổi trẻ của mình từng sai lầm. Cái giá của những tháng năm chờ đợi thật sự rất đắt và thỏa đáng. Còn nếu, họ quay về trong tư thế sẵn sàng.

neu-mot-ngay-anh-quay-ve



Nếu một ngày anh quay về trong tư thế sẵn sàng mà không vướn bận, em sẽ vẫn đợi anh như bao ngày còn đợi. Em sẽ cười tươi như chưa từng tổn thương, sẽ hồn nhiên như chưa từng va vấp, sẽ níu anh như đã từng sợ mất. Em hứa sẽ ngoan, nhưng…

Đâu đó trên thế gian này, đã có một giọt nước mắt rơi…

Tình yêu trên con đường

Xưa nay đều không ngại mưa bão,

Tình yêu phải được hạnh phúc

Sợ chi những giọt lệ rơi rơi.


Đọc thêm...

Độ hoàn hảo của cặp Song Ngư, Bọ Cạp


Sự thấu hiểu lẫn nhau khiến cho sự hòa hợp giữa Song Ngư (19/02-20/03) và Bọ Cạp (23/10-21/11) gần như hoàn hảo.

Bọ Cạp là người mạnh mẽ, phức tạp và rất bí ẩn. Ngoài ra, Bọ Cạp còn có khả năng nhìn thấu người khác, kể cả khi người đó cố tình che giấu bản thân bằng vỏ bọc đối lập. Chính vì vậy, dù không có nhiều người thấu hiểu Song Ngư nhưng Bọ Cạp lại có thể nhìn thấu những vỏ bọc và nhận ra con người thực sự của "con cá" này.

Song Ngư là người hào phóng, giàu tình cảm và rất lạc quan. Dù gặp vấn đề nào thì họ cũng chẳng bao giờ mất bình tĩnh và trở nên phán xét người khác. Tuy nhiên, Song Ngư thường gặp một chút khó khăn khi ra quyết định.  

Bọ Cạp và Song Ngư hòa hợp đến mức chẳng cần đối thoại, họ cũng biết người kia muốn gì, cần gì và điều gì làm cho họ mỉm cười. Bất cứ mối quan hệ nào được hình thành giữa hai con người này đều rất tuyệt vời. Họ có thể là những người bạn tốt, người tình lãng mạn, bạn đời tận tâm, đồng nghiệp tốt. Sự kết nối giữa họ mạnh mẽ hơn hết thảy các cặp đôi khác. Thậm chí, nếu họ có đi theo hai hướng khác nhau trong cuộc sống thì mối liên kết giữa họ vẫn mạnh mẽ và không bao giờ mất đi.


Đo độ hoàn hảo của cặp Song Ngư, Bò Cạp

Trong mối quan hệ này, Song Ngư có thể cho Bọ Cạp thấy đừng quá bận tâm đến tất cả mọi việc và dễ hòa vào xu thế chung hơn. Đáp lại, Bọ Cạp sử dụng sự đam mê và sức mạnh của mình để giúp Song Ngư tìm thấy mục tiêu trong cuộc sống và giúp họ phấn đấu đạt được mục tiêu đó. Sự hoàn thiện, giúp đỡ lẫn nhau để đạt được mục tiêu và tránh những sai lầm gia tăng khiến cho mối quan hệ của họ luôn có giá trị đối với mỗi người.

Trong mối quan hệ này, Bọ Cạp cần lưu ý một điều. Khi phát sinh tranh cãi hoặc bất đồng, Bọ Cạp nên nghĩ đến sự nhạy cảm của Song Ngư và nhớ rằng những lời cay độc có thể làm tổn thương họ. Đừng quá khắt khe với Song Ngư vì họ là người khá yếu đuối nên khi bị xúc phạm, thay vì đấu tranh lại, họ sẽ lẳng lặng bỏ bạn mà đi. Hai người hãy tôn trọng sự khác biệt của nhau để giữ mối quan hệ tuyệt vời này!

Đàn ông Bọ Cạp, phụ nữ Song Ngư

Với nhiều điểm tương đồng, phụ nữ Song Ngư và đàn ông Bọ Cạp tạo nên một mối liên kết rất hoàn hảo. Sự kết hợp của họ luôn tích cực, kể cả trong tình yêu, kinh doanh, cá nhân hay trí tuệ.

Đàn ông Bọ Cạp có ý chí mạnh mẽ, nhiệt huyết và có niềm tin vào chính mình. Bề ngoài, chàng rất điềm đạm nên ít ai nhận ra niềm đam mê mãnh liệt bên trong. Đó là niềm đam mê cháy bỏng, khao khát mãnh liệt để đạt được mục tiêu hoặc những thứ mình mong muốn. Trong tình yêu, chàng là người đàn ông chung thủy, tôn trọng và dịu dàng với người yêu, khiến cho nàng cảm thấy cuộc sống luôn tràn đầy, viên mãn.

Phụ nữ Song Ngư rất nhã nhặn, chân thành, quan tâm người yêu với sự thấu hiểu, đồng cảm và tinh tế. Những yêu thương nàng dành cho người yêu khiến chàng cảm động và chẳng bao giờ nghĩ đến việc xa rời. Nàng có thể là người ngây thơ và thiếu thực tế nhưng rất lạc quan với cuộc sống. Nàng luôn mang những điều tốt đẹp nhất cho tình yêu và dành sự tôn trọng rất lớn cho người đàn ông của mình.


Đo độ hoàn hảo của cặp Song Ngư, Bò Cạp

Là người yêu của nhau, Bọ Cạp dễ dàng có được sự tin tưởng nơi người yêu Song Ngư bởi nàng là một người nghe rất kiên nhẫn và biết giữ bí mật. Chàng sớm nhận ra nàng giống như mẫu phụ nữ chung thủy, đáng tin cậy mà chàng hằng mong đợi. Không những thế, nàng còn khiến chàng phải ngưỡng mộ bởi những suy nghĩ và ý tưởng sâu sắc của mình. Yêu Bọ Cạp, cô nàng Song Ngư luôn được chàng che chở, bảo vệ và giúp đỡ trong việc đưa ra quyết định. Tuy nhiên, đôi khi nàng bị người yêu chi phối bởi sự dựa dẫm đó.

Mối liên kết giữa chàng và nàng ấn tượng và mạnh mẽ. Họ hiểu nhau đến mức dù "nửa kia" có trễ nải quan tâm, chăm sóc một chút thì cũng chẳng có sự nghi ngờ hay ghen tuông nào đáng kể. Chỉ cần giữa hai người không có một bí mật to lớn nào thì tình yêu của họ có thể bền lâu mãi mãi.

Phụ nữ Bọ Cạp - Đàn ông Song Ngư

Trong khi Song Ngư đánh giá cao sự mãnh liệt và cảm xúc sâu sắc của Bọ Cạp thì Bọ Cạp ngưỡng mộ thái độ dễ chịu của người yêu Song Ngư. Cả hai tìm thấy ở "nửa kia" nhiều điểm chung và tạo dựng một tình yêu khá sâu sắc, thú vị.

Song Ngư là người đàn ông khá hiền lành, thoải mái và dễ tính. Chàng luôn có thái độ nhẹ nhàng và lạc quan với tất cả mọi việc trong cuộc sống. Sự dịu dàng và thái độ dễ chịu của chàng khiến cô nàng Bọ Cạp có cảm tình. Trong mối quan hệ với Bọ Cạp, chàng luôn ngưỡng mộ và dành cho nàng tình cảm chân thành từ tận trái tim.

Phụ nữ Bọ Cạp rất ngọt ngào, thông minh và luôn ẩn chứa những điều thú vị. Nàng cũng là tuýp phụ nữ rất phức tạp, khó hiểu. Nàng có khả năng nhìn thấu cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Nếu tìm được người đàn ông chân thành và có thể tin cậy, nàng sẽ yêu bằng cả cái đầu và trái tim và rất chung thủy với chàng. Yêu Song Ngư, nàng nhận được sự ủng hộ của chàng cả trong tình yêu lẫn cuộc sống. Khả năng kiểm soát to lớn, ý chí cương quyết và những suy nghĩ, ý tưởng đầy màu sắc của nàng cũng chính là những phẩm chất tuyệt vời để giữ tình yêu trong mối quan hệ này.

Chàng và nàng sinh ra là để yêu nhau. Mối liên kết giữa chàng và nàng phong phú và sâu sắc đến khó tả. Họ chẳng cần kè kè bên nhau mà vẫn thấu hiểu nửa kia trên mọi bình diện của cuộc sống. Bên nhau, cô nàng Bọ Cạp chỉ cho người yêu cách trung thực và đem đến cho chàng sự tự tin để vượt qua sóng gió. Đáp lại, chàng cũng cho nàng thấy rằng, chẳng có gì là xấu khi thôi cố chấp và bỏ qua một thứ gì đó. Quả thực, họ là cặp vợ chồng rất gần gũi và hạnh phúc.



Đọc thêm...

Buông tay để em đi về nơi người ấy


Cánh tay anh đã quá mệt mỏi khi phải nắm chặt tay em. Buông tay em cũng là cách anh tự buông lơi lòng mình khỏi những chói chặt của yêu thương.

Anh tự rời xa, dù anh vẫn luôn dõi theo em, luôn ngoảnh đầu nhìn em một khoảng lưng chừng. Nhưng những bộn bề cứ vây lấy những yêu thương hôm nào, mà đôi ta chẳng thể tìm ra lối thoát cho một sự bình yên. Đã có lúc đôi chân anh mệt mỏi, song chẳng thể ngừng bên em và ngừng đi nỗi nhớ vô hình cứ bủa vây lấy mỗi khi đêm về. Cuộc sống em luôn là những bộn bề mà anh không sao tìm thấy chỗ của mình trong đó, thậm chí chỉ để ngồi và chờ đợi.


Buông tay để em đi về nơi người ấy

Ngày không em anh lại tìm về những cơn mưa như tìm về một vùng trong tâm trí vừa mới đánh mất. Cảm giác trống rỗng đến đáng sợ. "Anh chẳng giữ nổi em đâu". Đó là câu anh muốn nói với em hàng ngàn lần nhưng đôi khi con tim lại lỗi nhịp, cứ chặn lại mỗi khi em ôm chầm lấy anh, rồi lại buông lơi, lại lạc lõng... Cái bóng của người cũ quá lớn, lớn đến nỗi anh chẳng thể nào can đảm đánh đuổi hình bóng ấy ra khỏi tâm trí em. Bên em, đôi khi anh lại cảm giác như chúng ta lội ngược dòng về hai phía. Anh thấy mình đã lạc mất em trong khoảng trời nào đó một cách vô hình. Anh biết sự ra đi của anh là ích kỉ nhưng vắng anh, em sẽ được bình yên, để cho con tim em chọn ra lối đi của riêng mình. Anh chẳng muốn đến những nơi em và người ấy đã có một khoảng kỉ niệm. Anh chẳng muốn trong tim em có một chút nào về hình bóng cũ. Nhưng cấm làm sao được khi em và người ấy đã quá yêu thương, từng tràn đầy hạnh phúc. Nhưng hãy đặt nó xuống, hãy đi với anh, chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp đoạn đường. Dù anh biết có lúc anh phải dừng lại. Khoảng thời gian xa em, anh chật vật với những xúc cảm trong tim. Có lúc anh tưởng chừng không thể vắng em dù một phút nhưng anh phải buông tay vì anh quá mệt mỏi. Phải chi những lúc như thế em lại siết chặt vòng tay, lại khóc thì có lẽ anh chẳng thể buông đâu. Thế nhưng trong em, anh không tìm ra một cảm giác gọi là "đánh mất". Giá như anh không gặp em, không gặp một cô bé bên kia đường thì giờ đây có lẽ anh chẳng có những bồn bề ấy. Nhưng trong cuộc sống phải lí trí, phải nhớ rằng không tồn tại hai chữ “giá như”. Thế nên anh để em đi về phía hình bóng ấy, để em được sống trong những ngày đầy nắng, và hãy bỏ mặc anh. Anh cũng sẽ quên em mau thôi. Xa em nhưng đôi lúc hãy cho anh ngoảnh đầu nhìn lại về phía em là đủ. Tình yêu trong anh chẳng thể thay thế. Anh hiểu nhưng có lẽ nó đã quá trễ. Lúc này, đôi tay đã quá siết chặt yêu thương, vì thế anh chẳng thể quay đầu về phía trước dù anh đã đi, và đôi tay đã buông lỏng. Khoảng trời vắng em sẽ không là những ngày buồn, vì đâu đó anh vẫn được ngoảnh đầu nhìn về phía hạnh phúc, chính là em.



Đọc thêm...

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 11


Tóc dài ngẩng đầu lên. (Hóa ra tên là Peace). Đôi mắt mênh mang như cả một giấc mơ về những điều xinh đẹp nhất.


“Không có gì đâu ạ. Chắc ai đó muốn gây sự chú ý mà không thành thôi.”


Cô Sue nhìn tôi rồi quay sang nhìn Peace. Hơi nghiêm mặt.

“Làm quen thế cũng đủ kịch tính rồi đấy. Hai đứa ngồi xuống đi!”

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi

Tôi thích Peace. Nhận thức rõ ràng ngay từ lúc nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định và sâu thẳm ấy. Cho đến nhiều ngày tháng sau này lại càng hiểu rõ. Tình cảm đôi khi chỉ bắt đầu bằng một tiểu tiết vô hình. Và rồi suốt cuộc đời, mỗi khi nghĩ về người ấy một cách vô tình hay cố ý, bạn cũng sẽ chỉ nhớ được một điều làm bạn rung động nhất. Xao xuyến lại không thể nguôi ngoai.

Tôi đi theo Peace mỗi giờ tan học. Lẽo đẽo và đích thực là “mặt dày mày dạn”. Peace rẽ trái thì tôi rẽ trái. Peace rẽ phải thì tôi rẽ phải. Peace dừng lại, tôi cũng dừng lại. Kiên trì và im lặng suốt đoạn đường qua ba ngã tư, một con dốc, bốn khu vườn và hai tiệm bánh mì cửa mở leng keng. Đợi em vào nhà mới quay lưng về. Một tuần dài liên tục, không ai nói với ai lời nào. Peace biết rõ tôi đi theo nhưng không bày tỏ bất kì thái độ gì.

Buổi chiều ngày thứ chín, trời đổ mưa lạnh buốt. Peace vẫn cặm cụi bước. Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn, lo lắng nhưng không thể ngừng đi theo. Đã qua ba ngã tư, mưa càng lúc càng nặng nề trắng xóa nhưng không ai chịu dừng lại hay tìm một chỗ trú tạm nào đấy. Tôi đột ngột quyết định chạy vượt lên, nắm tay Peace và kéo em vào mái hiên ngay gần.


“Cậu có bị điên không hả?”


Peace bắt đầu khóc, người run lên từng đợt vì lạnh. Tôi sửa lại khăn choàng cổ đã ướt sũng một cách vụng về và có phần nào bất lực. Dịu dàng thổi hơi vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng áp chúng lên mặt Peace. Nước mắt hòa với nước mưa tức tưởi.

“Sao thế? Bị đá à? Hay bị mắng? Khóc… nhiều thế!”

“Mẹ mình… mẹ mình… đòi dọn sang nhà khác…”

“Sang nhà khác xấu hơn?”

“Không… nhà có người đàn ông khác cơ mà…”

“Thế… đàn ông xấu à?”

“Không biết.” Peace quệt nước mắt. “Nhưng không thích. Không muốn. Không ưa. Không cần.”


Ở những thành phố nhỏ gần Địa Trung Hải, khi những cơn mưa đầu tiên của tháng Mười xuất hiện, người ta sẽ tự đánh dấu lên lịch của mình hai chữ Mùa Đông. Corniglia là “vùng đất thứ ba” thuộc Cinque Terre (có nghĩa là năm vùng đất), khác biệt bởi nằm cao nổi bật lên khỏi mặt biển. Trong thành phố, nhìn đâu cũng thấy dốc và dốc. Ở đây không có nhiều khách du lịch, nếu có người lạ xuất hiện, người trong phố đều sẽ nghĩ họ chắc lại là những kẻ ưa mạo hiểm, coi nhẹ sinh mạng, leo hết 400 bậc thang của Lardarina mà lên đây. Người đi khỏi Corniglia không nhiều, người chuyển đến Corniglia lại càng hiếm, thế nên chỉ trong một thời gian ngắn, hầu như ai cũng biết mặt bố con tôi. Công việc của bố có rất nhiều người kính nể vì chẳng mấy khi có một bác sĩ giỏi như ông lại chịu chọn một nơi có thể xem là heo hút như Corniglia để sống. Mỗi khi đi bộ về nhà, ngang qua phố trung tâm, tôi luôn nhận được nhiều lời chào từ nhiều hướng. Ví dụ như thế này.


“A, Julien, đi học về đấy hả cháu?”

“Julien, cho cô gửi lời chào bố với!”

“Anh Julien ơi, bố anh thật phi thường!”

“Bánh cô mới nướng đấy, cầm về ăn cùng bố nhé!”



Họ nhớ tên tôi. Nhớ tên bố tôi. Bằng sự ân cần biết ơn niềm nở.


Trước đấy, bố làm việc tại bệnh viện trung tâm của Rome. Bố là người Việt duy nhất ở khoa được tin tưởng và giao nhiều trọng trách. Nhà tôi rất rộng và được trang trí bằng nhiều vật dụng đắt tiền mà mẹ tỉ mỉ lựa chọn. Tôi đi học ở trường nam sinh đắt giá từ nhỏ. Quà Giáng sinh luôn khiến các bạn cùng lứa ghen tị. Năm tôi mười lăm tuổi, mẹ và bố ngồi trước mặt tôi trong căn phòng khách rộng lớn. Mẹ nhỏ nhẹ.


“Jul à, bố mẹ có chuyện muốn nói với con! Bố mẹ nghĩ con cũng đã đủ lớn để hiểu…”


Khi người lớn chia tay nhau, đó luôn là cách họ bắt đầu để thông báo cho những đứa trẻ một cách thật nhân văn. Ba ngày sau, có một người đàn ông lái chiếc xe giống như chiếc mà tôi thích nhất trong bộ sưu tập xe mô hình của mình, dừng ở cổng và đón mẹ đi. Ngày hôm đó tôi đã nghĩ. Sự nhân văn của người lớn đôi lúc thật đáng sợ. Bố ủ rũ trong một thời gian dài. Có lẽ cảm giác của ông cũng tương tự như lúc tôi bị cô bạn hồi tiểu học nghỉ chơi, quay sang nhận kẹo từ một thằng nhóc tóc vàng mắt xanh kiểu cổ điển cũ rích. À không, chắc là giống như thế nhưng tăng cấp độ lên vài bậc vì ông đã buồn bã lâu hơn tôi. Rồi đùng một cái, ông tuyên bố chúng tôi chuyển nhà. Hay là từ bỏ “thiên đường” mà tôi đang có thì đúng hơn. Để đến Corniglia. Nhưng tôi không trách bố. Từ bé đến lớn, cho dù có bất kì chuyện gì xảy ra, tốt cũng được mà xấu cũng được, tôi hài lòng cũng được mà không hài lòng cũng được, tôi chưa từng một lần có cảm giác hờn giận ông. Giữa hai chúng tôi có một sự kết nối không thể định nghĩa và không bao giờ cần phải diễn đạt thành lời. Chắc có lẽ người ta gọi nó là một sự may mắn, phải không nhỉ?


Giáng sinh không có tuyết

Bố đã sửa và sơn lại cái cổng ọp ẹp. Khu vườn cũng được dọn sạch sẽ và trồng vào đấy một vài cây ô liu, vài cây lê và cả một bụi hoa tôi không thể nhớ nổi tên. Vào bữa trưa sau lễ Tạ ơn, bố bắt đầu câu chuyện.


“Jul này, Giáng sinh này nhà mình có khách được không?”

“Ai thế ạ?”

“Một người bạn cũ của bố cùng con gái cô ấy.”

“Từ nơi khác đến ạ?”

“Không. Cô ấy cũng sống ở Corniglia.”

“Sao con chưa bao giờ nghe bố kể là bố có bạn… cũ ở đây?”

“Vì chưa phải lúc.”


Rồi bố đứng lên rót trà. “Ừ, vậy bây giờ là lúc.” Chúng tôi tự hiểu với nhau mà không cần thêm bất kì lời giải thích nào nữa.

Bố tỉ mẩn chăm chút từng chỗ cũ kĩ trong nhà. Tôi im lặng làm cùng. Cảm giác này, không khí này, sự háo hức này. Đã từ lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy chúng xuất hiện trên khuôn mặt bố. Trong tủ lạnh chất đầy thịt gà, pa tê gan, cá chình, thịt cừu, mì ống, cà chua… Bố còn đặt cô Mina một cái bánh nougat nhân sô cô la lớn và cả bánh mì gừng loại sử dụng mật ong đắt tiền. Buổi sáng ngày 23, tôi phụ bố vác một cây thông lớn về nhà. Hai người đàn ông hì hụi cả buổi sáng để treo những quả cầu thủy tinh màu bạc và màu xanh dương lên cây. Khi ngôi sao phủ đầy kim tuyến trắng được đặt ngay ngắn trên đỉnh, tôi thực sự nhận ra: “À, hóa ra là Giáng sinh sắp đến thật rồi…”


Bố tôi là người đàn ông đáng kinh ngạc trong bếp. Trước đây, bữa tối đêm Giáng sinh thường do mẹ chuẩn bị bằng cách thuê đầu bếp chuyên nghiệp đến nấu tại nhà. Từ ngày mẹ đi, bữa ăn trở nên đơn giản hơn khi cô giúp việc gọi cửa hàng mang đến cho hai bố con. Tôi chưa bao giờ biết bố có thể làm il capitone[1], I’agnello[2] khéo léo và thuần thục đến thế. Bảy giờ tối, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong xuôi. Ngôi nhà ủ ê lúc chúng tôi mới chuyển đến giờ đây rực rỡ, lấp lánh đèn, hương quế vanila từ nến thơm cuộn mình vào không khí, ở phòng khách, tiếng củi nổ lép bép trong lò sưởi.

[1] Một món ăn truyền thống làm từ cá chình của người Ý trong ngày Giáng sinh.

[2] Một món ăn truyền thống làm từ thịt cừu của người Ý trong ngày Giáng sinh.


“Kinh koong!”


Bố bảo tôi cùng bố ra mở cửa. Chắc là cô ấy đến rồi. Đêm nay đài dự báo Corniglia có gió nhẹ, nhiệt độ tầm tám độ, không mưa, trời trong lành. Hiển nhiên, đài không bao giờ nhắc đến tuyết ở Corniglia.

Cánh cửa mở ra, tôi đứng lênh khênh sau lưng bố, áo sơ mi kẻ sọc và quần jean xanh đậm màu chững chạc. “Bạn cũ” của bố là một người phụ nữ Việt tóc nâu có nụ cười rất đẹp. Sự hiền lành ấm áp như một thứ ánh sáng vô hình bao quanh cô. Bố ôm cô thật nhẹ rồi quay sang giới thiệu.


“Đây là Jul, Jul, chào cô đi con!”

“Chào cô.”

“Chào Jul. Trông con cứng cỏi hơn cô nhìn trong ảnh!”


Lúc cô cười, những nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt nheo lại. Nhìn thật lạ và cũng thật quen.


“Con bé đâu em?” - Bố hỏi.


Cô quay ra cửa, kéo tay một người đang đứng quay lưng ở bậc cầu thang đi vào nhà.


“Như Nhiên, chào chú đi con! Đây là Jul, hai đứa bằng tuổi nhau đấy!”

Và tôi nhìn thấy Peace xuất hiện ở thềm cửa nhà mình trong chiếc váy len màu trắng nhạt, đính những hạt ngọc trai be bé. Peace cột tóc cao, đôi mắt vẫn còn váng vất nỗi buồn mà bây giờ tôi đã hiểu rõ. Peace nhìn tôi. Tôi thấy mình hình như vừa rơi xuống một cái hố sâu hun hút. À không, thực ra đó chỉ là tôi đã ước ao như vậy, còn trên thực tế chẳng có cái hố nào cả. Tôi vẫn đứng ngay ngắn trên mặt đất, lầm lũi đi theo mọi người, ngồi vào bàn ăn, đối diện với bố và cô, bên cạnh là Peace hay đúng hơn là cô gái trong tim mình với cái tên… NHƯ NHIÊN.


Valentine năm đó. Nhà tôi chính thức có bốn người.


Có những lời yêu không tìm được lối tự do.

Những buổi chiều mùa hè, tôi cùng Như Nhiên thường trốn lên đồi, nằm ở bãi cỏ bên cạnh ngôi nhà có cánh cửa màu đỏ mà tôi vẫn nhìn thấy từ cửa sổ bàn học trong lớp. Tháng Năm, thời tiết dìu dịu. Chạy dọc xung quanh hàng rào là những cây hoa tim vỡ đã bắt đầu cựa mình đỏ rực. Có một lần Như Nhiên hỏi.

“Này Jul, cậu có biết tại sao nó lại tên là hoa tim vỡ không?”

“Tại sao?”

“Xem này, hai cánh hoa này là tượng trưng cho một cặp thỏ hồng, cuống hoa là đôi hài Á Đông mà hoàng tử tặng cho cô công chúa tim băng và nhụy hoa chính là lưỡi dao đã cắm vào tim chàng hoàng tử si tình vì đã không thể làm suy suyển trái tim nàng.

“Thế là… chết à?”

“Ừ.”

“Thật không ra làm sao cả.”

“Tại sao?”

“Vì mình thì mình sẽ không như thế! Mình mà yêu ai, mình sẽ sống đến cùng để yêu người ấy! Chết chóc là một việc quá vô lí, trẻ con!”

“Thế cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”

“Có.”

“Ai thế?”

“Cậu đừng hỏi.”


Ở Corniglia, mỗi ngày có một chuyến tàu đi qua. Chuyến tàu ấy được đặt tên là “Con tàu sữa” (milk train) nối năm thành phố của Cinque Terre với nhau. Ngày sinh nhật của mình, Như Nhiên nắm tay tôi và bảo: “Chúng ta bỏ trốn một lần đi!” Thế là đi. Như Nhiên ngồi ở trên tàu nhưng kiên quyết không chịu xuống bến nào. Đầu dựa vào vai tôi, bình thản. Phía bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng nho xanh mướt từ từ bỏ lại phía sau. Như Nhiên đưa tay đến gần sát kính cửa sổ. Một tia nắng nhảy vào lòng bàn tay, em vội vàng nắm tay lại.


“Xòe tay ra nào!”

Tôi đưa tay mình cho Như Nhiên. Em úp tay lên tay tôi rồi siết chặt.

“Tặng cho cậu thứ tớ yêu mến nhất!”


Ngày cuối cùng của năm học, chúng tôi đi bộ về nhà. Lúc xuống dốc, ánh tà dương đuổi theo phía sau lưng. Đôi khi bạn sẽ thấy mình rơi vào trạng thái mất ngôn ngữ. Có thể vì mọi câu chuyện đã được kể. Có thể vì bạn và đối phương đã quá hiểu nhau. Nhưng cũng có thể vì bạn sợ bất kể một từ nào cũng đủ khả năng làm đau nhau mãi mãi.

Buổi tối, tôi ngồi nói chuyện với bố ở trước hiên nhà. Bầu trời Địa Trung Hải bạt ngạt sao.


“Con chắc là biết mình muốn gì chứ? Ở Mĩ người ta không sống như người Ý đâu.”

Tôi trầm ngâm nhìn bố. Đây là lần đầu tiên tôi và ông đối thoại như thế này. Bất chấp khoảng cách lí trí của những người đàn ông, tôi vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm từ bố ngay cả khi ông say khướt mở cửa phòng tôi hồi chúng tôi còn ở Rome sau khi mẹ đi khỏi. Ông hỏi: “Ăn tối chưa?” Tôi trả lời: “Rồi ạ.” Sau đó ông đóng cửa phòng. Sự trống trải rơi lại. Nhưng tôi thấy mình không cô độc. Vì ngay cả khi trái tim vụn vỡ nhất, ông cũng chưa từng bỏ rơi tôi.


“Con nghĩ mình nên đi. Nó sẽ tốt cho nhiều chuyện.”

“Bố hiểu.”


Tháng Tám, cả nhà tiễn tôi ở sân bay. Tôi đưa cho Như Nhiên một cái hộp nhạc nhỏ có khắc hoa văn màu xám nhạt. Và dặn: “Sau này, lúc buồn nhất, hãy mở nó ra!” Rồi đi. Thật lâu cũng không về. Corniglia ở lại. Giữ nguyên mình với những con dốc, những con phố nhỏ gió lùa suốt con đường lát gạch gập ghềnh, với những buổi chiều “không đối thoại” bên cốc espresso đượm khói. Thỉnh thoảng có ai đó ngửa mặt lên trời thốt lên “Il dolce far niente!”[3]

[3] Sự ngọt ngào của yên lặng.


Những người yêu nhau dũng cảm

Năm 2012. Bố gọi điện thông báo Như Nhiên cưới, tôi nên về. Ngồi trên “chuyến tàu sữa” hướng về phía Corniglia, tự nhiên muốn nở một nụ cười vì có cảm giác mình lại là Jul-mười-bảy-tuổi, vòng tay rộng lớn có thể ôm chầm cả bầu trời và người con gái mình yêu ngay từ lần đầu tiên được nhìn thẳng vào mắt. Bước xuống sân ga, tôi đi bộ đến trường học. Rồi từ đó băng qua ba ngã tư, một con dốc, bốn khu vườn và hai tiệm bánh mì cửa mở leng keng. Nhìn thấy một cô gái tóc dài, váy hoa đi bộ phía trước, muốn cất tiếng gọi nhưng bỗng thấy mình quá ngớ ngẩn. Lúc quay về, đi qua phố trung tâm, vẫn có người nhận ra, vui mừng niềm nở: “Ôi Julien đã về đấy à?” Họ. Những người chưa từng sợ thời gian xóa đi tình cảm và kí ức trong mình. Nên không rời bỏ Corniglia.


Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 12



Đọc thêm...

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc