Đào Duy Cường

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 9


Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 9
III.

“Quên hay nhớ. Yêu hay không yêu. Cũng tựa hồ như trong lòng có cánh cửa, chỉ không muốn mở ra mà thôi.”


Bạn có biết đôi lúc bạn sẽ thất lạc một thứ gì đó mà bạn cần. Như một cái váy hoa mùa xuân hay chùm chìa khóa để mở hộp nhạc bí mật. Bạn đi tìm, đi tìm. Và rồi bỗng nhiên bạn thấy một thứ khác thân thuộc mà bạn vô tình quên mất lâu rồi. Vậy là bạn ngừng lại. Có thể vào khoảnh khắc ấy, bạn cảm thấy bạn không cần phải tiếp tục kiếm tìm, hoặc giả sự thay thế vừa có được là đủ. Nhưng dẫu lí do là gì, tôi nghĩ, tất cả chúng ta đều có một gia tài những điều bị lãng quên. Mà tình yêu chính là điều mang lại cho bạn niềm tin rằng nơi mình thuộc về là trong gia tài lãng quên của người nào đó. Giống như khi tôi yêu M. Vẫn luôn nghĩ. Có một ngày anh ấy sẽ tìm thấy mình trong tất cả những điều đã mất.

Bầu trời tháng Ba thực sự rất đẹp. Gió nhẹ và nắng dịu dàng đến mức một sợi tơ trời vương qua cũng ngỡ mùa xuân đang thở. Tôi đi bộ cùng Lâm dọc con đường rải sỏi cạnh bờ sông. Một lúc đã thấy mệt. Kéo tay Lâm ngồi xuống cạnh mình. Nước cứ táp vào lòng bàn chân trần mát lạnh. Cảm giác thật mãn nguyện. Bất giác quên mình đã có lần tự hỏi. Cuộc đời thứ hai rồi sẽ thế nào. Bất giác quên mình đã từng là một cô gái hết mực bình thường, ôm ấp tình yêu có đôi phần huyễn hoặc mà hủy hoại bản thân. Vào thời khắc ấy, bất cứ người đàn ông nào bước ngang qua đời, cũng chỉ mong anh ta hãy như tất thảy mọi dòng sông khác. Đừng ngừng lại. Cứ bình thản mà đổ ra biển lớn.

Tôi tỉnh dậy vào lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút. Đầu óc váng vất. Xung quanh, mọi thứ chỉ lờ mờ và không rõ hình hài cụ thể, nhưng ồn ào và chộn rộn. Hình như có ai đó đang gọi bác sĩ. Rồi người ta cũng làm đầy đủ các thủ tục kiểm tra cần thiết. Mẹ ngồi bên cạnh nắm tay tôi. Lâm đứng ở đầu giường, cạnh một người đàn ông mặc áo blouse trắng có lẽ là bác sĩ. Tất cả đều đang nhìn tôi trìu mến. Tôi khẽ cựa mình, ngập ngừng mở lời “… uhm chào ạ!” Lâm khẽ gõ nhẹ vào trán tôi. “Chỉ biết làm người khác hết hồn là giỏi!” Ở đầu giường, người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng cười. Hình như ai cũng đều vừa thở phào nhẹ nhõm. Anh ta hỏi: “Em có đau ở đâu một cách đặc biệt không?” Tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và không nhớ rõ ba người đang vây quanh mình là ai. Phụ nữ lớn tuổi thì hẳn là mẹ rồi. Lâm có thể là người đàn ông của cuộc đời hoặc anh trai. Áo trắng đương nhiên là bác sĩ. Chẩn đoán tôi bị mất trí nhớ tạm thời do va chạm mạnh. Không gì đáng lo ngại.

Buổi sáng trong lành, Lâm hỏi tôi có muốn ra ngoài một lúc, thoát khỏi mùi thuốc sát trùng này hay không. Tôi ừ. Kể cũng kì quặc. Cảm giác hoang mang khi người khác cứ quan tâm và lo lắng cho mình nhưng bản thân lại chẳng hiểu tại sao họ làm như thế. Chẳng hiểu tình cảm giữa mình và đối phương đã từng sâu sắc đến mức nào để có thể cởi mở lòng mình mà đáp lại. Hiển nhiên là có chút e dè, có chút tò mò. Chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong vườn hoa bệnh viện. Lâm đột nhiên tự giới thiệu.

- Tớ là người cực kì quan trọng với cậu.

- Đến mức nào?

- Đến mức tớ có thể biết, bây giờ, cậu đang lẩm nhẩm trong đầu: “Thằng cha ngớ ngẩn tên Lâm này hình như tự tin quá thì phải!”

Tôi cười lớn. Đưa tay vò đầu Lâm cho rối tung lên.

- À đấy. Có vẻ như đã bắt đầu nhớ mình là ai rồi đấy!

Lâm choàng tay qua vai, kéo tôi gần hơn về phía cậu ấy một cách hết sức tự nhiên.

- Tớ có hạnh phúc không?

Câu hỏi của tôi khiến Lâm do dự một khoảnh khắc.

- Cậu có những lựa chọn của cậu. Đôi khi nó hơi khác mọi người. Nhưng cậu rất dũng cảm.

- Ví dụ?

- Uhm. Ví dụ như cậu có thể tự cắt phăng mái tóc dài bao năm chẳng hạn, mặc kệ việc lúc ấy trông cậu chả khác gì một đứa con gái bị ngược đãi.

- Tớ á?

- Ừ. Chính là cậu đấy.

- Thế thì có ai yêu tớ không?

- Đương nhiên rồi.

- Trông kinh thế cơ mà?

- Chỉ là tóc thôi. Còn cậu lúc nào cũng là cậu chứ!

- Tôi khẽ cúi đầu, dùng chân trần vẽ những chữ M trong vô thức lên nền đá. Bỗng nhiên bác sĩ xuất hiện. Anh ta tiến đến rất nhanh, nhẹ nhàng đặt một tay lên trán tôi rồi hỏi.

- Hôm nay em thấy thế nào?

Giọng anh ta ấm và gần gũi. Cuối mỗi câu như có tiếng gì âm vang vọng lại khiến tôi có cảm giác mình đã nghe anh ta nói một vạn lần rồi (nếu như một vạn là từ đủ nhiều để miêu tả chính xác). Cả những ngón tay nữa. Lúc chúng chạm nhẹ vào da thịt, một làn hơi ấm toát ra không phải ở chỗ va chạm ấy, mà ở đây này, đâu đó, gần gần bên ngực phải. Tôi chớp mắt. Anh ta mỉm cười.

- Bác sĩ tên gì?

- M.

- Chúng ta có thân nhau không?

- Về một khía cạnh nào đó thì có.

- Giống việc bác sĩ có thể tự nhiên đặt tay lên trán bệnh nhân như vừa rồi?

- À. Đủ để có một sự quan tâm nhất định.

Lâm hắng giọng cắt ngang cuộc chuyện trò. Đã đến giờ tái khám và uống thuốc. Lâm đưa tay cho tôi bám vào để đứng lên. M ở nguyên chỗ cũ nhìn chúng tôi hướng về phía khu nhà A. Tôi ngoái lại nhìn M. Anh ấy cười, gật đầu ra hiệu “em cứ đi đi”. Tôi muốn hỏi Lâm ngay tức khắc nhưng linh cảm mách bảo rằng cậu ấy chắc sẽ không trả lời. Tôi ở lại bệnh viện thêm một tuần vì mẹ muốn mọi thứ được chắc chắn rồi mới cho về nhà. Trong suốt bảy ngày đó, hết mẹ đến Lâm thay phiên nhau xuất hiện bên cạnh để chuyện trò. Mẹ kể hồi bé tôi là đứa lì lợm đến mức có bị đánh gãy cả cái sào móc quần áo cũng vẫn cứ đứng trơ trơ ra không nói một lời. Cả những lí lẽ khác người như nước tăng lực có mùi giống y kẹo cao su nhai dở, bọn con gái phát rồ lên với con mèo không có miệng Kitty là bọn nông cạn, không chính kiến hay một mực quả quyết rằng “nếu Lâm ốm thì mình cũng sẽ ốm theo”. Mẹ còn đùa bây giờ không nhớ gì cũng tốt, biết đâu trở nên hiền lành bình thường như con cái nhà người khác. Lâm dắt bạn gái đến thăm tôi một vài lần. An Lê là một cái tên xinh xắn, hết mực phù hợp với sự thanh mảnh đầy khí chất. Lê dịu dàng gỡ những lọn tóc rối rồi tết tóc cho tôi. Cứ hồn nhiên hát khe khẽ, đôi chỗ quên lời vẫn không do dự, ngượng ngùng. Lâm đứng khoanh chân cạnh cửa sổ, hai tay đút túi, mỉm cười.

- Này, đây là cách mà cậu vẫn thường hẹn hò với bạn gái đấy à?

- Cậu đùa đấy à? Kiếm đâu ra thường xuyên được người mất trí nhớ để vào thăm mà cậu bảo là hay hẹn hò kiểu này.

- Bác sĩ của tớ đâu?

- Ai cơ?

- Cái người tên M ấy.

- Anh ta không phải là bác sĩ của cậu.

Câu trả lời của Lâm khiến tôi thình lình rơi vào trạng thái hụt hẫng. Trong suốt nhiều ngày qua, M như thể đã biến mất vào không khí. Người ta đến kiểm tra, phát thuốc, thăm hỏi… không thiếu bất kì thủ tục nào. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không nhìn thấy M thêm lần nào nữa kể từ lúc ở vườn hoa. Có một buổi chiều tôi tự đi lang thang dọc các sảnh lớn, sảnh bé xem có “vô tình” chạm mặt M không nhưng vô vọng. Thế là đành đánh liều đến quầy làm thủ tục, mạnh dạn điều tra. Hóa ra mọi việc nếu làm theo lẽ tự nhiên thì đơn giản hơn nhiều. Cô y tá sau khi nghe lời trình bày lí do rằng tôi nhất định phải đến cảm ơn “anh bác sĩ tên M, mắt cười nheo nheo, có răng khểnh, cứu tôi ngoài phố, nếu không giờ này tôi đang ngồi xem người ta cầu nguyện cho mình rồi”, đã nhiệt tình đưa tôi đến tận phòng làm việc của M. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Giọng M trầm trầm: “Mời vào”. Tôi khẽ vặn tay nắm, từ từ đẩy cửa, thẳng lưng bước tới. M ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì ngừng viết, đặt cây bút xuống bàn. Tôi đến gần hơn, cất giọng hỏi.

- Anh là ai thế?

M nheo mắt, cười lớn, người hơi nghiêng nhẹ sang bên trái một chút.

- Làm gì có ai vào phòng của người khác rồi hỏi người ta là ai hả Yên?

- Anh là ai?

Tôi vẫn kiên quyết không buông tha.

- Chúng ta quen biết nhau. Có thể nói chuyện được với nhau.

- Anh yêu thầm tôi?

- Sao em lại nghĩ thế?

- Vì cái kiểu xuất hiện rồi biến mất một cách bí ẩn của anh. Nó chẳng khác gì bọn học sinh yêu đương lén lút nhưng vẫn muốn người khác phải tò mò.

- Anh có biến mất đâu.

- Tôi không nhìn thấy anh. Nghĩa là anh biến mất. Thật khó chịu!

Tôi nhận ra mình vô lí. Chỉ ước giá như trí não được cài sẵn một cái máy định vị GPS, chỉ cần ra lệnh thôi thì trái tim sẽ ngoan ngoãn đi theo đúng hướng để không bao giờ bị lạc. M biết tôi đang bối rối. Anh đứng lên, kéo tay tôi ra khỏi phòng, “Nào, chúng ta uống một cốc trà đi!”

Mùa xuân. Tôi hình như đã từng nhắc về nó. Nhiều lần. Thay vì muốn bày tỏ rằng “tôi hi vọng”. Những cái mầm xanh giống y hệt cô gái trẻ vừa mới chạm vào tình yêu, thường thích làm nhiều điều giản dị cho người đàn ông của mình. Cả mơ mộng nữa. Rồi cô sẽ đổ vỡ, sẽ đau buồn, sẽ bị cuộc đời đấm thẳng vào mặt và sẽ lại yêu. Nhưng liệu cô có đủ can đảm gặp lại người mà mình đã từng có tình cảm hay không? Tôi không dám chắc. Giống như Gorki viết rằng may mắn nhất là không bao giờ phải gặp lại những người mà mình đã để họ phải ghi lại dấu vết trong tim. Bởi đấy là những lần gặp gỡ tệ hại. Chẳng khác gì bạn phải đối diện với một cá thể đã chết, đã úa tàn, đã héo rũ bên trong bạn suốt một thời gian dài.

M đưa cốc trà bằng giấy lên miệng thổi nhẹ cho bớt nóng trước khi ân cần đặt nó vào tay tôi. Một lọn tóc dài bị gió thổi bay lòa xòa chắn ngang mắt. M dịu dàng vén nó ra sau vành tai. M hỏi tôi có còn thấy đau ở đâu nữa không, trong ngày có còn chóng mặt hay hoa mắt nữa không. Tôi cứ bình yên chớp mắt ngắm nhìn M. Đôi lúc, sự thanh thản tiếp xúc với nỗi cô đơn vây quanh cuộc đời bạn không phải bởi trà anh đào mật ong còn ấm hay sự thỏa mãn giản dị sau một vòng đi bộ đủ dài vào một ngày Chủ nhật vàng giòn nắng. Mà bởi giọng nói của người đàn ông ngồi bên cạnh. Anh ta bảo. Anh ở đây mà. Bốn chữ ấy buông mình vào không gian, phá vỡ mọi hoài nghi, e sợ, dè dặt, bức bối, tổn thương. Bốn chữ ấy, tôi tin, chúng là lí do mà những mầm xanh chưa bao giờ hoàn toàn biến mất ở trong lòng. M bảo tôi không nhất thiết phải ép mình nhớ rõ mọi chuyện. Có những việc tự nhiên đến, tự nhiên xảy ra sẽ tốt hơn.

- Em có cảm giác chắc chắn vô cùng về tình cảm đối với một người mà em không nhớ nổi mặt.

- Nó có làm em đau không?

- Anh ta xuất hiện ở khắp nơi trong đầu em, trong tim em và khiến em ngạt thở.

- Vậy em hãy thôi mà cố nhớ đi!

- Em có cố nhớ đâu. Nhưng mọi thứ nó cứ diễn ra đấy chứ. Nó từ từ xuất hiện trước mắt em cho đến khi điều duy nhất em muốn làm đó là gặp anh ấy cho dù em biết thế nào em cũng sẽ khóc. Có lẽ anh ta là một thằng tồi, anh có nghĩ thế không?

- Uhm, dám lắm!

- Em đoán là nếu gặp mặt, em sẽ đấm anh ta. Hoặc là dùng một cái giỏ xách lớn để đánh cũng được.

- Tại sao?

- Chẳng biết nữa. Em cứ mong muốn như thế thôi!

- Việc đó cũng khá nguy hiểm. Nó có thể làm em đau.

- Anh có giúp em không?

- Giúp gì?

- Đấm vào mặt cái gã tồi làm em khóc đấy!

M bật cười. Tôi ước vào khoảnh khắc đó mình có một chiếc máy ảnh để ghi lại biểu cảm trên khuôn mặt anh. Việc ngắm nhìn mê mải người bên cạnh khiến tôi nảy sinh khát khao được vuốt ve lên từng nếp da gấp bé xíu xiu ấy. Tôi đưa tay lên nhưng rồi lại rút về. Có gì đó thật kì lạ ngăn cản bản thân mà không tài nào định hình cụ thể tại sao. Tôi đột ngột đứng dậy, ra về. Mặc kệ M ngồi lại một mình trên băng ghế đá.

Sao tuổi trẻ lại quá buồn như vậy? Bởi một người vốn dĩ sinh ra bên ngoài vũ trụ của riêng ta. Tôi tự hỏi khi trở về nhà, mở va li và đối diện với cái hộp đựng đầy những lá thư viết mà không gửi cho M. Có một đoạn thế này.

“Em nhớ anh. Đồ ngốc. Đồ lạnh lùng như một con… thú nhún. Đồ nhẫn tâm. Đồ mèo hư sứt tai rơi cả mắt. Đồ bạc tình.

Buổi sáng nay em phân vân một điều thật ngớ ngẩn. Chấm dứt cuộc đời mình hay là dậy pha một cốc cà phê. Rồi Belle đến gõ cửa, nhét vào phòng một chiếc phong bì nhỏ cùng một phần hai cái bánh mì baguette còn nóng hổi. Vậy là em ra khỏi giường. Mở toang cửa. Nắng mùa hè như một nỗi ám ảnh. Chợt giật mình, hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Sáu. Em nhớ chúng ta đã bắt đầu yêu nhau. Tình cờ. Giống thế.

Cà phê thật thơm, mèo ạ!”

Ừ. Sao tuổi trẻ lại quá buồn như vậy. Giông, mưa xối xả đập vào cửa kính. Bầu trời đen kịt. Mẹ bước vào phòng hỏi tôi có muốn uống một cốc trà gạo hay không. Phát hiện ra tôi đang ngồi sụp dưới sàn mà khóc. Xung quanh vương vãi đầy thư và ảnh. Mẹ ngồi xuống bên cạnh, thở dài. Gió lạnh lùa qua khe cửa tràn vào nhà. Tôi nằm lên chân mẹ. Không còn nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chỉ biết khi mở mắt ra đã thấy nằm trên giường, bên cạnh, M đang ngồi, nắm tay tôi, lo lắng. Tôi cựa mình ngồi dậy. M với tay kê một chiếc gối sau lưng cho tôi.

- Sao anh lại ở đây?

- Mẹ em gọi anh đến.

- Để làm gì?

- Anh không biết.

- Vậy anh đi gặp anh ta với em đi!

M khẽ nhíu mày rồi gật đầu. Tôi bảo M đưa tôi ra quán cà phê có sàn gỗ ở ngoại ô thành phố. Rồi đưa cho M cái hộp và nhờ anh bỏ nó đi. Tôi nói với M, tôi thực ra không còn muốn tìm hiểu người đàn ông kia là ai, có còn yêu mình hay mặt mũi ra sao nữa. Bởi vì cho dù có tìm được câu trả lời, anh ta vẫn chưa bao giờ hoặc không bao giờ có thể làm gì để nắm tay tôi giữ lại trong cuộc đời. Tuổi trẻ của tôi đã buồn như vậy. Khi ngần ấy thời gian chỉ đắm chìm vào những tình cảm tự xây dựng, tự huyễn hoặc. Người đàn ông nói lời yêu mình nhưng việc duy nhất có thể làm là bất lực nhìn mình bỏ đi. Người đàn ông nói lời yêu mình nhưng sẵn sàng biến mất khỏi thế giới của mình nếu có gì khủng hoảng. Người đàn ông nói lời yêu mình lại đành lòng buông lời “thôi em đừng hỏi gì cả”. Rốt cuộc, cho dù tôi có quên khuôn mặt người ấy nhưng nỗi đau vẫn chưa một phút giây nào lành lặn.

Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc