Đào Duy Cường

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 10


Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 10

Tôi ôm M. Giọt nước mắt rơi trên vai anh. Cho đến tận phút giây ấy, trong lòng vẫn thắp lên một hi vọng bé nhỏ. M có thể xoa lưng tôi mà nói: “Anh xin lỗi. Anh biết là em đã đau lắm mà.” Nhưng M im lặng. Sự bao dung của một con người, hóa ra không phải là vô hạn. Nhất là khi mọi việc đã làm, mọi tình cảm đã trao cũng chỉ như hòn đá ném ra biển lớn. Vĩnh viễn chỉ có sự im lặng lạnh lẽo trả lời.

Mùa xuân. Tôi ngồi ở một tiệm trà nhỏ trên gác cao phố cổ. Uống một bình nguyệt quế hoa để hi vọng về Mùa Hè. Ở góc phòng, máy đĩa than cũ phát nhạc rè rè nhưng dịu dàng quá đỗi. Khúc ca. Của những người yêu nhau. Mộc mạc.

“Thì thôi

ta hãy ở với nhau

qua những ngày gió lạnh

trên tường có những ô cửa xanh

và chiều mây về rất trắng

chuyện bạn chẳng thành

chuyện mình cũng chẳng xong

thì thôi

ta hãy ở với nhau…”[1]

[1] Lời bài thơ Phía bên kia nơi mặt trời mọc mà tôi không tìm ra tên tác giả.



Một vạn lần không yêu


Không yêu tức là không yêu. Cảm động cũng không yêu. Nhung nhớ đôi lần cũng không yêu. Mà có nuối tiếc khi người ta hết yêu mình cũng không yêu. Buổi đêm buồn bã, nước mắt tèm lem vì chẳng có ai bắt nạt nữa cũng không yêu. Đạo lí đơn giản vậy nhưng không phải ai cũng hiểu. Vì hình như đứa nào cũng tin rằng mình có thể vận nội công, dồn sức lực đẩy rung rinh được một con tim.

Thiệt tức cười không?


- Không, có gì mà tức cười?

K đã nói như vậy lần thứ một trăm hai mươi bảy. Bằng tất cả sự kiên định của mình.

- Ok. Vậy tùy cậu!

Cuộc đối thoại của chúng tôi về chủ đề tình yêu đến đây là kết thúc. Bất kể nó lâu lâu lại diễn ra mà không có gì khác thường, đột biến. Chắc là kiếp trước K đã nợ tôi cái gì đó to tát lắm nên kiếp này trả hoài vẫn chưa hết. Thế nên tôi mặc kệ. Bởi vì thật ra trên đời này chẳng có chuyện gì tốt bằng việc có người yêu mình mà mình không cần bận tâm suy nghĩ coi làm sao đáp trả hay làm sao hắt hủi người ta. Vì người ta nói rồi, người ta thích như vậy, thích ở đó che chở, ủng hộ mình khi cần. Người ta cảm thấy đó là chuyện làm người ta hạnh phúc. Mà bản thân mình nữa, cũng tự cảm thấy sự hiện diện của người ta chẳng có gì là phiền, đôi lúc còn dễ chịu nữa cơ. Vậy nên, cái chuyện không yêu này, nó hoàn toàn là chuyện hết sức tuyệt vời!

Tôi quen K từ hồi còn yêu Lâm, trong một lần cả hai đi xem phim một mình và vô tình ngồi cạnh nhau. Đến cảnh trên màn hình, nhân vật nữ cứ kiên quyết đòi chia tay với nhân vật nam do bị mắc bệnh nan y, tôi và K đồng thanh nói: “Đồ điên!” Nói xong thì quay qua nhìn nhau cười. Quen luôn từ đó, không chút màu mè, kiểu cách. Ra khỏi rạp chiếu phim thì rủ nhau đi ăn đồ nướng vỉa hè, tự nhiên tâm sự như thể là bạn từ nhiều năm rồi. Nhưng mà khi ấy, trong trái tim tôi chỉ có mỗi Lâm. Quen thêm một người bạn mới cũng có cái thú vị riêng của nó vì an tâm rằng quay đầu là về “nhà”. Luôn luôn có ở yên đấy một người đàn ông để mình yêu thương và nhung nhớ hết lòng. Tuy nhiên, cái người đàn ông kia có ở yên hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cũng chẳng sao, phụ nữ trẻ yêu đương vẫn thường hi vọng và dễ dàng tha thứ. Dù có lúc họ chẳng quên đâu, nhưng mà cứ nghĩ rằng một tay mình có thể vừa đỡ lấy trái tim thương tổn, một tay nắm chặt lấy người đàn ông. Thế là cắm cúi tiếp tục con đường, mặc kệ có phải uất ức bao nhiêu, nước mắt rơi bao nhiêu hay bỏ đi, quay lại bao nhiêu lần. Nhiều người ở ngoài cái vòng tình cảm ấy, cứ cho là họ sáng suốt đi, nghĩ rằng tôi dại dột và phí hoài thời gian lẫn tâm sức. Họ có thể đã đúng, với cái đầu minh mẫn và trái tim lạnh. Tôi, cá nhân, cũng cho là mình đúng. Bởi ai ai cũng phải tự lựa chọn và chấp nhận mọi kết cuộc mà lựa chọn ấy mang lại. Nên tôi chưa bao giờ thấy hối hận vì yêu Lâm. Chưa bao giờ. Chia tay rồi, không còn muốn gặp lại nữa, cũng không hối hận vì khoảng thời gian dài đã từng yêu một người hơn chính lòng tự trọng và nỗi cô đơn của riêng mình. Lúc tôi kiên quyết dứt bỏ mọi thứ, trong lòng giống như cánh diều đứt dây, muốn vội vã bay thật xa rồi chao đảo. Hết yêu một người thực ra cũng chẳng dễ chịu gì. Vì dấu vết của người ta quá lớn. Thơ ca nhạc họa toàn nói chuyện tào lao, bậy bạ. Chẳng có cái trạng thái gì được gọi là trạng thái “sạch sành sanh” cả. Con người ấy mà, tự huyễn hoặc bản thân là hết yêu, yêu nhiều hay không yêu, tất cả cũng chỉ để tự trấn an mình mà thôi.

Nhắc lại việc tôi chưa bao giờ hối hận. Khẳng định với hơn sáu tỉ người trên địa cầu luôn tôi cũng dám thề độc. Cơ mà, tôi sợ. Chuyện yêu đương trở thành một con ngáo ộp bất tín với những cái tua rua là lời nói dối ngọt ngào đội lốt lời hứa. Một vài người đến rồi đi vì thời buổi này chẳng ai muốn “đầu tư” mà không sinh lời hết. Họ săn đón được vài tuần là nản trước cái bộ dạng “tôi ứ cần” của đối tượng. Mà xét cho cùng, không ai nhất mực cần ai trên đời. Sự thay thế làm món quà tuyệt vời của tư duy con người. Càng dễ dãi càng dễ sống, càng nhẹ tâm, càng yên nhiên trong dạ. Mấy kẻ nặng tình cảm, “thù dai nhớ lâu” chỉ có thiệt thân, chẳng được tích sự gì. Ví dụ như K. Rõ là đồ lì lợm, cứng đầu. Quen nhau được một tháng, đi chơi một vài lần với tiểu sử nhân thân được cả hai bên trình bày rõ để tránh có sự hiểu lầm hoặc phát triển không cần thiết giữa nam và nữ, vậy mà K cũng bảo: “Chia tay Lâm đi và làm người yêu của mình!” Kể ra có bước đấy chắc vì trong một lần “bạn bè tâm sự”, tôi đã kể cho K nghe chuyện khổ sở của mình. Chuyện tôi cứ suốt ngày nơm nớp không biết bạn trai mình có đang đong đưa với cô gái nào không, có đang nói dối mình không, có đột nhiên thờ ơ, lạnh nhạt với mình không. Tóm lại là rượu vào thì lời ra, mà toàn lời thấm đẫm nước mắt nên K đã lưu tâm. Ừ đấy. Bạn để ý mà xem. Nếu đàn ông nào có tình cảm với mình khi mình buồn vì… thằng khác, họ nhớ ghê lắm! Còn mấy cái chuyện mình vui vì… thằng khác, họ chẳng dại gì mà nhớ. Đàn ông thiệt thông minh! Rồi đàn ông sẽ dùng điểm yếu đấy để khiến mình bồn chồn, nôn nao rồi đổ nghiêng đổ ngửa lúc nào không rõ. Tuy nhiên, tôi xúc cảm vững vàng, không vì thế mà từ bỏ ai vì ai bao giờ. Do trái tim lúc nào cũng quan niệm rằng, yêu một người là vì mình, từ bỏ một người cũng là vì mình. Còn vì người này mà bỏ người kia thì thế nào cũng nhảy cả hai chân vào chỗ tuyệt vọng. Nên tôi gạt phắt đi lời tỏ tình rành mạch của K. Tưởng thế là đi đời một mối quan hệ. Về nhà, cũng thấy chênh chao, lênh láng. Cầm điện thoại lên rồi đặt điện thoại xuống. Phân vân có nên ích kỉ mà níu kéo chút chút. Kiểu như là “mình không muốn mất một người bạn như cậu” hay “mình xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu nhưng chúng ta vẫn là bạn có phải không?” Đại loại thế vì con gái xét cho cùng cũng như con trai, chẳng bao giờ muốn mất hết. Lên mạng đảo một vòng vài trang tư vấn tâm lí để củng cố niềm tin rằng sự ích kỉ của mình là hết sức con người thì nhận ra 9/10 trường hợp đều tuyên bố không có tình bạn trong sáng mãi mãi giữa nam và nữ, thể nào một trong hai cũng có lúc động lòng nếu không bị ràng buộc vào chỗ khác. Xong. Phen này thôi rồi. Tôi đã ôm mối nuối tiếc ấy đi ngủ cho đến sáng hôm sau, khi K nhắn tin hỏi có muốn ăn phở không. Tôi ít khi từ chối phở. Nhưng lần này có chút cân nhắc vì ngại không biết K đang mưu tính gì. Cuối cùng, phở cũng thắng. Hoặc là tôi đã tìm được cớ để ích kỉ chút. Hoặc là… không biết nữa. Nhưng tóm lại là tôi đi ăn phở với K.

- Này, không sao chứ? – Tôi dè dặt hỏi.

- Sao là sao cái gì?

- Mình cứ tưởng là…

- Không còn gặp nhau nữa chứ gì?

- Ừ.

- Như thế thì trẻ con lắm. Không phong độ chút nào!

Tôi gật gù. Hóa ra đàn ông thích tỏ ra phong độ trước người con gái mà họ thích. Tuy nhiên, họ không bao giờ chịu thừa nhận rằng đó cũng chỉ là một hành động hết sức trẻ con – người lớn mà thôi. Tôi không quan tâm nữa. Dù sao cũng tốt. Tôi không mất K. Thỉnh thoảng vẫn gặp gỡ được. Còn tình cảm của cả thế gian này, cho dù đôi lúc mình cũng áy náy nhưng làm thế nào chịu trách nhiệm hết được. Ai thích mình mình cũng thích lại thì bận rộn quá rồi, phải không? Người nào cũng nên nghĩ cho lợi ích cá nhân trước nếu không yêu đến mù quáng bi lụy.

Tôi chia tay Lâm. Sau khi đứng ở ban công tầng 8 nhìn mưa rơi suốt nhiều giờ liền không dứt. Những cơn mưa rào mùa hạ buổi đêm với người sầu não thì đích thực là một liều thuốc độc. Ầm ầm, trắng xóa, dữ dội, cồn cào. Tóm lại là khiến người khó chịu khôn tả. Tôi cứ đứng co ro dán mắt vào màn mưa như vậy, chờ Lâm. Điện thoại không gọi được. Tin nhắn không trả lời. Sự lo lắng thi nhau chích vào thành ruột. Rồi Lâm về, ngã vật ra ghế salon, người nồng nặc mùi rượu. Tôi thay áo cho Lâm, nấu một ít trà gừng để đầu giường, đắp chăn rồi đóng cửa, ra khỏi nhà. Người ta hay nói đến hai từ “thời điểm”. Và tôi nghĩ đó là hai từ khiến mọi mối tình dù có đẹp đến bao nhiêu cũng trở thành một mối nghịch duyên ám ảnh. Có thể bạn cho rằng anh ta đúng là người bạn hằng mong đợi để trao đi không do dự mọi tình cảm của mình nhưng anh ta thì không sẵn sàng cho bạn. Vậy là mọi thứ đều trở nên vô ích dẫu bạn có cố gắng thế nào. Trống rỗng, toang hoác là trạng thái không thể tránh khỏi khi bạn chạm đến giới hạn chịu đựng. Tôi không muốn khóc. Âm thầm dọn dẹp đồ đạc của mình. Mọi thứ trước mặt cứ nhòe đi chậm rãi. Bất giác nhận ra mình đã từng yêu người đàn ông nằm kia biết bao. Buổi sáng mai tỉnh dậy, sẽ nhớ nhung da diết nhưng nhất định chẳng thể quay về nữa. Anh ta không có lỗi. Tôi cũng vậy. Tình yêu chẳng bao giờ sai ngay cả khi người này có phản bội người kia vì những rung cảm khác. Bởi vì tình yêu luôn luôn là sự lựa chọn ích kỉ đầy tính cá nhân. Thế nên nếu nghe những lời kiểu như “anh chưa từng yêu ai nhiều như em”, cũng nên e sợ. Không có giới hạn, không có tương lai, không có cam kết. Khi mọi thứ xong rồi, tất cả đều trở nên vô nghĩa, kể cả lời nói lẫn kí ức. Vậy là hết. Tưởng đã là kết thúc trong ngăn nắp, gọn gàng.

Nhưng không. Tôi chẳng thiết tha gì chuyện yêu đương nữa. Nhìn người đàn ông nào cũng đầy ngờ vực, như thể anh ta xuất hiện chỉ duy nhất với mục đích hành hạ mình xong rồi ấn nút biến mất. Ú òa. Trái tim lại thêm một nhát. Quả là đáng sợ! K bảo phụ nữ quá cực đoan vì mấy cái chuyện niềm tin. Tôi thì không cho là vậy. Phụ nữ chỉ hèn thôi vì họ nhớ lâu hơn đàn ông. Mà họ lại còn dại nữa. Ba cái chuyện vui vẻ, hạnh phúc thì luôn luôn bị xếp xó, còn mấy pha đau đớn, dằn vặt thì in vào tâm trí như bị dính keo. Phụ nữ lại còn cả nghĩ và chỉ thích thông cảm với những chuyện hay những người mà họ thích thông cảm. Vậy nên, thiên hạ chẳng tài nào thái bình được. Trừ khi đàn ông chịu đựng nổi sự ẩm ương của phụ nữ như K chịu đựng tôi.

“Hôm nay không thích nói chuyện.”

“Tại sao cậu lại mặc áo xanh? Mình ghét màu xanh lá. Trông như thể nhất định phải quang hợp vậy!”

“Mình muốn ăn thịt nướng. À không, ăn tào phớ. Mà thôi đi, về nhà đây!”

Ví dụ đơn giản về chuyện sáng nắng chiều mưa của tôi đối với K. Nhưng K lúc nào cũng nhẫn nại, chưa một lần nổi nóng, chưa một lần nộ khí xung thiên mà mắng tôi một trận. Vì K hiểu, trong lòng tôi cần một ai đó để xua đuổi, để trút giận, để giải tỏa bớt nỗi nhớ nhung lẫn uất ức ngay cả khi đã chia tay Lâm rồi. Vì chia tay chưa hẳn đã là kết thúc cuối cùng. Bạn phải chờ đợi đến khi tình cảm rụi đi như đám tro, thổi phù một phát bay được mà không nghẹn ngào thì lúc ấy có thể tạ ơn trời đất, mình đã hết buồn rồi. K không tỏ tình thêm lần nào nữa. Tuy nhiên, cử chỉ và hành động thì tôi hiểu quá rõ là cậu ấy vẫn không muốn bỏ cuộc. Có lúc sáng suốt, tôi thấy mình thật xấu xa khi mặc nhiên đón nhận sự quan tâm, chăm sóc vô điều kiện từ K. Vậy là đoạn hội thoại tình yêu sẽ diễn ra.

- Mình không yêu cậu đâu.

- Ừ, biết rồi!

- Vậy sao cậu cứ ngoan cố?

- Như nào?

- Ba cái chuyện duyên phận tình cảm là không thể cưỡng cầu. Cậu hãy hẹn hò đi!

- Sao cậu biết là mình không hẹn hò?

- Suốt ngày đi với mình rồi còn gì. Phải chán ngấy lên ấy!

- Cậu áp chế thế? Phải để cho người khác tự do sống chứ?

Thua. Tôi quyết định là ít gặp K và đi chơi với người khác. Cơ mà bất kể ai gắn bó với cuộc sống của bạn đều trở thành một thói quen. Những người đó nối với bạn bằng một sợi dây vô hình cho dù bạn có muốn hay không. Nên những người tôi gặp gỡ đều chán phèo. Không thể tìm được cảm giác thoải mái, được là chính mình như với K. Lại phải ích kỉ rồi chứ biết làm sao vì con người vốn dĩ là cô đơn quá mà! Họ sẽ thỏa hiệp trong tình yêu, thỏa hiệp trong tình bạn, thỏa hiệp trong gia đình, nơi công sở để cảm thấy mình bớt chênh vênh. Nhiều người hay mạnh miệng rằng họ không sợ một mình. Đồng ý, sẽ có lúc không sợ nhưng mà thế nào cũng có lúc sợ. Vì cứ cặm cụi tiến, cặm cụi chịu đựng, cặm cụi phấn đấu mà rốt cuộc chẳng hiểu để làm gì khi nhìn quanh hoàn toàn không có ai, ấy là lúc một chân bạn đã bước vào địa ngục rồi. Tôi có khi ước muốn mình thật bé nhỏ. Có thể buổi sáng ra khỏi nhà nói với người mình thương “em sẽ về sớm”. Buổi chiều tan tầm, ai đó trông ngóng mình, chờ đợi mình hay nhắn một cái tin hỏi “em có mệt không?” Nhưng mà không có. Điều đơn giản của người này hóa ra lại là khát khao của người khác. Thế mới bảo, trên đời này, chẳng có gì gọi là công bằng cả. Mà vì không có gì công bằng, nên con người có quyền mặc kệ nỗi đau của người khác để tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Tôi ghét thói cao thượng ngớ ngẩn trong tình yêu. Những người nghĩ rằng mình cao thượng thực ra lại quá hạn hẹp. Còn những người đón nhận “sự cao thượng” luôn luôn cố chấp. Do đó, người này sẽ hành hạ người kia. Yêu đương khác gì cái hố gai?

Mùa hè đổ xuống. Tháng Sáu. Đường phố hầm hập như một cái chảo lửa. Lúc này, khi trái tim đã dịu lại đôi phần vì đổ vỡ với Lâm, tôi lại hi vọng những cơn mưa rào trút nước. Ngồi trong một quán ven đường, ăn thạch dừa, nước thỉnh thoảng lại táp vào đầu ngón chân, thấy bình yên hình như đã quay lại bên mình. Anh ta chạy bay từ cột đèn đỏ, lao vào quán, suýt chút nữa thì ngã ập lên người tôi. Anh ta cười, hỏi có thể ngồi cạnh được không. Hình như tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt và giọng nói ấm này đâu đó trong giấc mơ của mình thì phải. Tình yêu ấy mà, sau vô vàn tuyên ngôn lẫn nhận định vi mô hay vĩ mô, đều bắt đầu tự nhiên như vậy. Có thể cần một người này để quên một người khác, hoặc có thể không, nhưng bạn sẽ chẳng thể dám chắc bao giờ thì con tim mình lại “phản trắc” đẩy bạn đến chỗ nhắm tịt hai mắt đưa chân. Thế là thế giới dù chưa thái bình vì phụ nữ, đàn ông có thêm một câu chuyện tình để kể. Tôi và Anh ta.

Còn tôi và K nữa chứ nhỉ? À không đúng. Tôi và K đã bao giờ yêu nhau đâu. Cái người chấp nhận đứng bên cạnh mình không đòi hỏi đến khi nào mới chịu buông bỏ? Lúc không có ai, sẽ nghĩ rằng mình may mắn. Lúc nắm tay người đàn ông khác rồi, mới thấy mình thật quá nhẫn tâm. Nhưng mà, không yêu tức là không yêu. Phải làm thế nào khi google, truyện diễm tình, sách thánh hiền, ti vi, phim truyền hình cũng đều không cho bạn được một đáp án thỏa đáng? Thôi thì đành vậy. Đã bảo trái tim là giống loài phản trắc rồi mà!



Như nhiên




“Vào buổi tối mùa đông tĩnh lặng nhất của một vòng đời.

Sự vô vọng rơi xuống.

Có những người chợt nhớ.

Về một lời hứa… đã quên.”


Mùa thu năm 2002

Chúng tôi chuyển đến thành phố nhỏ vào cuối tháng Chín. Chỉ mới lỡ cỡ thu mà ở đây đã lạnh đến bần thần. Bố bảo: “Rồi sẽ quen! Dịch chuyển nhiều mới khiến đàn ông mạnh mẽ và độc lập được.” Vậy là bố, con, hai cái va li, dọn vào ngôi nhà hai tầng có khoảng sân khô khốc, cách với lề đi bộ bằng một cái cổng thấp ọp ẹp rên ken két. Tôi vào học muộn. Trường là một nơi kì lạ vì sự hiu quạnh của nó bất kể tiếng động ồn ào đến buốt óc của đám nam sinh ưa nghịch phá. Điều duy nhất tôi yêu mến được nơi này chính là từ cửa sổ bàn học của mình có thể nhìn thẳng lên ngôi nhà có cửa gỗ sơn màu đỏ trên đỉnh đồi. Sự rực rỡ nổi bật, khác thường đó khiến nơi này… bớt nhàm chán đi đôi chút. Hôm đó tôi đi theo cô Sue vào lớp. Đám đông bên dưới lao nhao với cái nhìn tò mò hướng về phía thằng con trai châu Á cao lênh khênh và ánh mắt nhiều phần xấc xược. Cô bảo tôi đến ngồi gần một bạn học nữ cũng là người châu Á, đang chăm chú vào cuốn sách bìa màu xanh không có tiêu đề. Tôi ngồi phịch xuống ghế, hất mặt hỏi.

“Này, tên gì?”

Tóc dài không bày tỏ bất kì thái độ nào. Tôi lặp lại.

“NÀY!”

Tóc dài vẫn im lặng. Tôi quyết định đứng lên gọi lớn.

“Thưa cô, bạn này có vấn đề về thính giác à?”


Đến lúc đấy thì cả lớp lại đổ dồn ánh mắt về phía tôi lần nữa. Cô Sue quay lưng lại.

“Peace, có chuyện gì thế?”


Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 11

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc