Đào Duy Cường

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 7


Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 7

Em có dạ nào!




Tôi thích từ “dịu dàng”. Đàn bà thì phải thế! Ba hồi tự hỏi: “Có nên tính chuyện đặt tên con là Dịu?”


1. Em dậy sớm gội đầu. Tóc đã không còn dài như thuở hàn vi. Đã không thẳng lụa là và đen nhánh những niềm khao khát mang đầy những cái tên kiêu hãnh, nồng nàn. Em chải tóc bằng những ngón tay cong cong đầy vết xước bé li ti. Sợi rụng. Sợi rơi. Lả tả xuống khoảng sân đầy nắng dịu dàng. Có phải nỗi niềm thương cảm cũng đang rơi. Đang rơi?

Em tắm sạch tấm thân lấm lem này. Em quét nhà. Em lau mài đến loang loáng những vết bụi thời gian.

Để…

Đợi anh về.

Em ngó hoài ra cửa.

Anh không về.

Em lại mải miết kì cọ tấm thân này. Lớp kí ức trôi đi. Niềm đau cũ lại tấy lên mưng mủ. Em lại mải miết cọ kì.

Để anh về. Em trắng phau và tươi mới. Cho anh.

Em ngó hoài ra cửa.

Anh không về.


Em thay áo. Em vấn tóc thật cao để nỗi niềm không buông thả.


Đợi anh về.

Để anh hôn em dịu dàng. Dịu dàng lắm. Không tớp táp và nhầy nhụa. Không cào cấu và bức bối.

Để anh lùa tay vào tóc em. Để chính tay anh mở cửa cho hoang hoải bay đi.

Vậy mà…

Anh không về.


Em không hút thuốc vì em ghét mình nồng vị khói. Em không uống rượu vì rượu khiến em say đớn đau. Em vào sàn không lắc giật lắc tung để phô bày bộ ngực hớ hênh căng cứng tương tư. Em không gào. Không thét.


Ra đường, va phải một người đàn bà. Đứt tung nút áo. Thế là hớ hênh. Người đàn bà mắng em: “Con đĩ!” Em không thèm kéo áo, cứ thế bước đi.

Gió thông thốc. Thông thốc được đến đâu? Liệu có đủ thổi hết những vết lem mòn mỏi, đỏ tấy dấu tay em cào cấu?


Về nhà, vật vã ra, em viết: “Em nhớ anh.”


Em lại dịu dàng rồi, phải không anh?


2. Anh bảo: “Anh quá yêu em! Anh không thể chia sẻ em, ngay cả trong ý nghĩ.” Vậy là em run rẩy. Em sung sướng đến man dại. Em quấn chặt lấy anh bằng vòng tay cũng cong cong xanh xám, cũng sùi sùi bé li ti những vết xước.

Em hôn anh. Mở mắt. Có phải em đang không thật lòng? – “Vớ vẩn!” – Em hôn anh mà nhìn thấy một mảnh trăng chéo xiên, nằm nghiêng chênh chếch một cái ăng ten nhà ai liêu xiêu đến tội. Em hôn anh, mà nhìn thấy đêm phủ dài tận gót chân lám nhám sạn. Bất giác, em vùng. Em giãy mạnh. Chắc tại lúc đó, em thấy mình không đủ trong trắng cho anh!


Anh bảo: “Ngoan nào! Ngoan nào! Anh sẽ vẫn yêu em cho dù có bất cứ chuyện gì!”

Em lại yên. Nhắm mắt rất hiền lành. Hôn anh. Em nhắm mắt rồi nhé! Không mở mắt nữa đâu, tại em sợ mình lại lấn cấn bởi miếng ngói chệch nghiêng nóc nhà ai bên trái. Bởi con mèo đen trũi, mắt xanh lòe choe chóe gọi bạn tình trong đêm thanh. Bởi cái gì gì đâu xưa lắm, xưa đến độ em không đủ kí ức để gọi được thành tên!


Anh phủ nhòa lên người em. Tĩnh quá! Em bần thần. “Sao anh không hôn em?” Em vẫn chưa dám mở mắt. “Không phải người ta yêu nhau thật tình, ân ái kết thúc bằng một nụ hôn sao?” Em vẫn nhắm nghiền mắt. “Sao anh không hôn em?”


Anh bảo: “Em đã từng với ai?” Anh đổ dài bên cạnh. Em không nhìn được cả bóng anh trên vách. Giống như là em đang ủ ê trong những giấc mơ của mùa đông năm trước. Của mùa hạ năm kia, của mùa xuân thuở nào không nhớ rõ. “Anh là đầu tiên cho em. Em đã là đầu tiên cho ai?”

Em ngồi dậy thật nhanh. Bối rối lắm! Em vốn là vậy mà, ai hỏi gì không thể trả lời thì bối rối, hoang mang. Cái nút áo cài lệch. Mặt dây chuyền nằm lệch. Em lệch bước ra khỏi vừng đêm có mảnh trăng, mái ngói, con mèo… “Giá mà anh với tay một chút để níu lấy cái ngón út cong cong!”


3. Em gạch xóa hai chữ quá khứ lên tường, lên giấy vẽ, lên tay, lên tim. Em chong mắt với cơn bão mùa hè quất ngang khung cửa. Xào xạc rú rít, vậy mà em chỉ nghe thấy những tiếng thì thầm của anh rất nhỏ. Rất mơn man như ngón tay anh không hề cong, không hề có bất kì vết xước nào, lang thang nhẹ bẫng trên má em, trên môi em, trên cổ em…

Em không đủ can đảm làm như người đàn bà trong phim[1], soi gương và tự nắm bóp ngực mình lúc nhớ anh. Em sợ đau lắm! Tự mình làm đau mình, sẽ đâu có ai thương cảm cho, anh nhỉ! Em chỉ biết ôm mình trong góc, ngó trâng trâng vào đêm. Mà sao rướn hoài cũng không đủ hết được vòng lưng. Nên em thấy mình lạnh run lẩy bẩy.

[1] Phim Tuyết tháng Tư.

“Anh cần thời gian để chấp nhận!”

Chấp nhận em hay chấp nhận em cùng quá khứ của em?


Bão tan. Em thấy con phố phủ xanh màu lá. Ông dưới nhà, bụng rất to, áo may ô kéo cao đến ngực, vừa xỉa răng vừa chỉ trỏ với mấy ông bụng to khác, chắc là kín đáo hơn, “Mẹ, te tua hết trơn!” Thấy em đi qua, nhe răng xởi lởi, để lộ một miếng rau xanh còn giắt chéo. “Cô T đi đâu đó? Cầm cái mũ bảo hiểm nè, coi chừng cành gãy rớt xuống đầu. Coi, phố xá kìa! Nguy hiểm lắm đó nha!” Tự nhiên em rùng mình, tưởng tượng ra đội cái mũ như người ta áp hai cái gáo dừa vô mặt, đi thẩn thẩn thơ thơ trong đám tan hoang màu xanh lục kia. Mà có khi nào, em bịt mặt lại rồi, anh mới yên tâm để yêu em tiếp không anh?

Nắng hắt vào màu xanh. Nắng đẹp. Màu xanh cũng đẹp! Sao hoang tàn mà đẹp quá đỗi vậy hả anh…

Bỗng, em nghe ai gọi.                                                             

Em quay mình. Tóc vấn cao bật tung. Lòa xòa bay ngay cả khi không gió.


Em nhìn thấy anh…



Mèo




I.

Chúng ta nên đi bao xa?

Chúng ta có thể đi bao xa?

Và chúng phải đi bao xa?

Khi “vĩnh viễn” chỉ là một từ mà mỗi người nuôi dưỡng thành ảo tưởng cho riêng mình?


Mùa hè xanh thẳm. Trời nóng như đổ lửa. Quạt trần chạy rì rì trên đầu. Ở góc phòng, radio bật một bài hát xưa lời lẽ có phần ẻo lả, ướt át. Tôi nằm gối đầu lên bụng Lâm, nghe kể chuyện. Nhà ở sát phố, buổi trưa thỉnh thoảng có tiếng guốc lộp cộp trên nền gạch, cảm giác thật hoài cổ và mơ hồ.

Năm ba tuổi, tôi không còn bố. Chẳng có gì nhiều nhặn ở lại trong kí ức của một đứa trẻ. Bố vĩnh viễn biến mất sau cánh cửa. Như thế, người ta sẽ gọi là sự bỏ đi. Hoặc giũ bỏ cũng được. Tối nào mẹ cũng ôm tôi vào lòng, xoa xoa lưng, nước mắt chảy ngang thấm vào đêm u uất. Đấy là khi lớn lên tôi nghĩ thế mỗi lần nhớ về những lần ngủ chung giường với mẹ, loay hoay treo màn, vén cho kĩ để muỗi không vào được. Tôi nghĩ mẹ đã khóc vì bà chưa một lần kể lại bất cứ nỗi đau nào liên quan đến bố. Rồi cứ hết mùa này đi qua lại đến mùa khác tới, tôi lớn lên trong căn nhà cổ ở sát phố, thỉnh thoảng bần thần nhìn mưa rũ xuống nhánh lá me vươn vào sát tận phòng. Màu xanh ướt đẫm ấy chắc phải mang trong mình rất nhiều hi vọng trong trẻo.Mẹ hay bảo tôi là bảo bối của mẹ. Dù có ngỗ ngược thì cũng không thể nào giấu được sự yếu đuối lẩn sâu trong đáy mắt. Tôi khi mười hai tuổi đã được nghe câu này. Lúc đấy không hiểu tại sao con người lại phải cố che giấu nỗi buồn của mình để làm gì. Bởi vì người ta có thể khóc để hết đau cơ mà. Mẹ chỉ cười. Bầu trời là một mảng thênh thang không tô vẽ. Thuần khiết. Như nhiên. Cho đến ngày mỗi một người gặp gỡ định mệnh của mình và rơi lệ.

Lâm là một chàng trai quá đỗi xinh đẹp. Thật vậy. Quá đỗi xinh đẹp là tất cả những gì mà tôi có thể nói khi nghĩ về cậu ấy. Đôi mắt buồn với hàng mi dày. Những ngón tay dài và mảnh. Bờ vai rộng. Giọng nói ấm áp và dịu dàng như thể dồn nén, đóng gói mọi yêu thương. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Bốn chữ lớn lên cùng nhau mang trên mình một thanh âm sâu sắc giản dị. Nhà Lâm ở cách nhà tôi một trăm hai mươi lăm bước chân về phía cái trụ gắn loa phát thanh buổi sáng. Hồi đó, vào lúc bây giờ mỗi ngày, mùa đông, tôi mặc áo bông chần màu đỏ, ngồi sau lưng mẹ, loa bắt đầu phát nhạc như chương trình Những bông hoa nhỏ trên ti vi, đi đến trước cổng nhà Lâm thì dừng lại. Mẹ Lâm dắt xe ra. Chúng tôi cùng đi học. Có những hôm mẹ tôi phải đi dạy từ sớm, thế là mẹ Lâm chở cả hai đứa, bám chặt vào nhau. Đến cách trường học hai con phố thì ghé vào, mỗi đứa được một cốc sữa đậu nành nóng hổi. Lâm lớn hơn tôi một lớp. Học chung trường tới tận trung học. Ngần ấy năm, không bỏ lỡ một ngày nào mà không xách hộ cặp cho tôi đến tận cửa lớp rồi mới quay lưng chạy về lớp của mình. Mối tình đầu của tôi là năm mười tuổi, với cậu bạn học cùng lớp. Tôi hỏi: “Nhé?” Lâm gật đầu: “Ừ!” Thế là vẽ một bức tranh hai hình tròn có tai đang nắm tay nhau, chú thích bên dưới là “gấu Cảnh Huân và gấu Yên” thì mới hiểu là vẽ gấu, rồi mang đến chìa thẳng vào mặt. Bạn Cảnh Huân khi ấy rất “có thế lực” vì đẹp trai nhất lớp, lại còn được đại diện trường đi thi cờ vua ở khắp nơi. Mặt đỏ bừng bừng, giật lấy mảnh giấy rồi đi thẳng. Tình yêu kết thúc. Mãi sau này Lâm mới hỏi tại sao. Tôi bảo vì lúc bạn Cảnh Huân đỏ mặt, nhìn không giống hoàng tử.


À phải rồi. Từ lúc mười tuổi đó. Tôi đã luôn tin sẽ gặp được chàng hoàng tử của đời mình. Đùng đùng như kiểu rạch trời rơi xuống hay ngã từ bụi rậm ra cũng được. Nhưng nhất định sẽ rất bất ngờ. Trong khi chờ đợi, tôi càng lớn lại càng có một thêm một cơ số người “đề nghị” đón đưa đi học. Nhưng chỉ thích đi cùng Lâm để mày tao như hồi bé. Có một lần Lâm giận. Rất lâu. Khoảng ba tiếng đồng hồ thì phải. Vì gia đình tôi quyết định chuyển nhà mà đến tận ngày cuối cùng tôi mới nói với Lâm. Mẹ bảo bán nhà để ở phố, vào ngõ sống thì lợi ra được một số tiền để cho tôi đi học. Lâm giận. Không nói một lời nào, chỉ cặm cụi giúp mẹ tôi khuân những thùng các tông lớn chất lên xe tải. Thỉnh thoảng vẫn không quên hỏi mẹ tôi có mệt không. Năm ấy Lâm mười bảy tuổi. Tôi mười sáu. Lâm đã cao hơn tôi một cái đầu. Tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy và hay mặc áo T-shirt màu đen như mấy bạn cùng thời hâm mộ nhạc Rock. Lâm nhảy lên thùng xe tải, tôi cũng mím môi trèo lên cùng. Lâm nhíu mày: “Xuống đi!” Tôi liên tục lắc đầu. Xe chạy. Lâm ngồi lên một cái thùng, tôi rón rén ngồi xuống bên cạnh. Và bắt đầu hát.

Nếu có một ngày chúng ta phải bước đi

Em sẽ đặt tên anh kề cạnh tên em

Trên một hòn đá nhặt từ ngọn đồi cũ

Rồi ném vào thinh không để vĩnh viễn bên nhau


Và sẽ có một ngày em phải quên anh

Quên cách anh hôn, quên cách anh gọi tên em

Cả bàn tay đã từng đặt lên vai em rất khẽ.

Vì anh của ngày hôm qua đã không còn là anh của hôm nay...

Lâm bật cười. Xoa đầu tôi. “Cái gì cũng phổ ra nhạc mà hát được nhỉ!” Tôi cũng cười. Nhặt được một tờ rơi quảng cáo trên sàn xe, xếp thành cái máy bay giấy. Rồi phóng ra bên ngoài không trung. Ngược gió. Chiếc máy bay chao đảo rồi rơi lại phía sau.


“Lâm à, thực ra là nhà tớ chỉ cách xa hơn một tẹo thôi phải không?”


Đến mãi sau này, tôi vẫn tin rằng mình nên nói mọi điều với Lâm vì không bao giờ muốn nhìn thấy Lâm giận nữa. Giống như kiểu bạn nhận thức rõ được mình sẽ tệ thế nào nếu làm đối phương buồn. Mùa xuân năm 2002, mẹ Lâm gặp tai nạn giao thông rất nặng. Một thằng nhóc tầm tuổi chúng tôi say rượu lạng lách trên phố rồi đâm trúng bác. Bác bị hôn mê nhiều ngày liền trong bệnh viện. Bố Lâm lúc ấy đang đi công tác nước ngoài. Nhà chỉ còn các bác bên họ. Tôi cùng mẹ túc trực ở bệnh viện với Lâm. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp M. Anh là bác sĩ điều trị cho mẹ Lâm. Và anh cũng là anh trai của thằng nhóc đã gây họa. Tôi ngồi cạnh, nắm tay Lâm, ngước mắt nhìn M nói chuyện với mẹ tôi. Tôi không nghe rõ hai người nói gì, tay mỗi lúc một siết chặt tay Lâm hơn và đột nhiên cảm thấy căm ghét M kinh khủng. Bất giác thốt ra thành tiếng: “Đồ xấu xa!” Cả M và mẹ đều quay lại nhìn tôi, thoáng chút giật mình. Mẹ tôi nhíu mày. Còn M thì tiến lại gần. Chững chạc và rành mạch. M bảo: “Anh xin lỗi. Anh nhất định sẽ cố hết sức.” M giữ lời hứa. Hai tuần sau, mẹ Lâm qua cơn nguy kịch. Kể từ đó, mỗi buổi chiều đi học về, tôi mới biết M hay đến đón con ở trường mẫu giáo đầu ngõ nhà tôi. Lần nào M cũng gật đầu chào. Tôi ngoảnh mặt đi đến lần thứ ba... thì cũng gật đầu chào lại rồi đi thẳng.


Sinh nhật lần thứ mười tám, mẹ hỏi tôi có muốn gặp bố không. Tôi không biết. Nửa muốn nửa không. Vì cảm giác thật hoang đường. Từ “bố” giống như một từ cấm kị trong nhà chúng tôi, như thể nó là một cái nút bấm khởi động của mọi suy nghĩ ngột ngạt. Lâm cũng biết thế nên chưa bao giờ hỏi tôi bất cứ điều gì liên quan. Nhưng tôi thì lại chủ động kể. Một cách gián tiếp qua thư. Ví dụ như này. Một lần nọ, tôi đi chợ hoa Tết. Gần đấy người ta dựng sân khấu ngoài trời cho bọn trẻ con biểu diễn văn nghệ. Tôi thấy một người rất giống bố tôi trong ảnh đang đứng quay camera tiết mục trên sân khấu như nhiều... phụ huynh khác bên dưới. Tôi đứng khoanh tay nhìn người đàn ông đó một lúc. Rồi chạnh lòng. Về nhà viết email cho Lâm. Kết thư bằng một dòng đầy những dấu chấm hỏi day dứt. Hay như hồi lớp Năm, bố Lâm đến đón cả hai chúng tôi đi học về. Tôi buột miệng: “Con cũng muốn có bố đến đón!” Đoạn đường trở nên yên ắng lạ thường và dài ra hun hút. Tôi nói với Lâm tôi rất sợ nhìn thấy ai đó bỏ đi khỏi cuộc đời mình. Nó là thứ tình cảnh hoàn toàn bất lực và có đủ khả năng khiến bản thân tự dằn vặt suốt đời bằng câu hỏi: “Mình không đủ tốt ư?” Hiển nhiên là chẳng có ai trả lời cả. Nên điều đó lại càng tệ. Sau này có yêu ai tôi cũng bắt người ta hứa, dù muốn buông tay, phải để tôi là người đi trước. Lâm gọi tôi là con ngốc. Vì nếu đã muốn ra đi, mọi lí do đều thành vô nghĩa. Huống chi là chuyện ai đi trước, ai đi sau. Lâm đúng. Nhưng tôi không vượt qua được nỗi sợ hãi đấy. Cho đến khi gặp M. Tôi vẫn thấy Lâm đúng. Mà tình yêu của tôi chưa bao giờ hữu hạn cả, nhất là khi tôi trong một thời gian dài đã tin. M chính là hoàng tử “rạch trời rơi xuống” của mình.


Cuối cùng, tôi đi gặp bố. Bố tôi có nhiều tiền. Có gia đình sung túc với một người vợ lấp lánh và ba đứa con đủ trai, đủ gái. Họ sống trong một ngôi nhà to sừng sững trên phố lớn, có hàng rào rất cao. Sinh nhật bố, ông đãi tiệc tại một khách sạn sang trọng. Tôi thấy sự ái ngại của mình trong chiếc váy len màu xám trơn cùng đôi giày thể thao đã cũ khi đặt chân vào nơi như thế. “Giá mà có Lâm ở đây!” Tôi nghĩ vậy. Bố dắt tôi vào căn phòng đã được đặt riêng cho khoảng mười người. Nhưng chỉ có sáu người ngồi sẵn ở đó. Rồi tôi thấy M bên cạnh một người chắc là vợ. Bố giới thiệu từng người một. Vợ bố. Em Sơn đang học lớp Chín, em Linh đang học lớp Bảy và người phụ nữ đang ngồi cạnh M, chị Minh cùng chồng. Một thằng nhóc tầm ba tuổi đang chạy chơi loanh quanh trong phòng, tôi đoán là người mà M đi đón mỗi buổi chiều. Tất cả họ đều nhìn tôi lạ lẫm. Tôi kéo ghế tự ngồi xuống. Bố hỏi tôi những câu theo kiểu “tìm hiểu nhau”. Những người còn lại, không ai nói lời nào với tôi. Tôi biết M nhìn mình. Linh cảm mơ hồ gạch những gạch đầu dòng trong đầu rằng có gì đó không bình thường đang diễn ra trong khoảng cách giữa tôi và người đàn ông đó. Thật kì quặc là tôi biết mình thích cảm giác này. Mọi người cặm cụi ăn. Nhẹ nhàng uống. Thỉnh thoảng thì thầm với người bên cạnh những lời rất khẽ. Bố đã ngà ngà say. Nói lớn tiếng: “Sau này, thỉnh thoảng Yên đến ăn cơm với cả nhà nhé!” Không ai đáp lời. Bố hắng giọng. Vợ bố nhìn tôi: “Khi nào thích thì đến!” Chị Minh cũng nhìn tôi, rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi ngước mắt nhìn lại. “Không cần đâu ạ!” Vợ bố cười khẩy: “Đến đi, lâu lâu được một bữa thịnh soạn cũng tốt mà!” Bố tôi lại hắng giọng. Tôi hiểu mình rõ ràng đã quyết định nhầm. Vội vã kéo ghế đứng lên. Ra về không một lời chào tạm biệt. Tôi muốn gặp Lâm ngay lập tức. Vì tất cả bọn họ. Tất cả bọn họ khiến tôi nghẹt thở.


Lâm đang tập trung sơn lại chiếc xe đạp leo núi của mình trong sân nhà. Gió có màu vàng rất nhẹ. Tôi vứt túi lên sàn gạch, ngồi bệt xuống ở hiên.

- Sao đấy?

- Những con người khó chịu!

- Ừ. Cũng bình thường mà.

- Thế thì họ nên từ chối việc gặp gỡ này chứ?

- Tớ cũng không rõ. Nhưng cậu không thể đòi hỏi họ yêu mến cậu được.

- Vẫn không thể ưa nổi. Tại sao bố tớ lại bỏ đi. Mẹ tớ xinh đẹp hơn... mụ váy hoa đó nhiều.

- Mẹ cậu không kể à?

- Tớ chưa bao giờ hỏi.

- Và cậu không thắc mắc?

- Tớ không dám thắc mắc. Tớ sợ mẹ tớ buồn. À, hay là tớ hỏi mẹ cậu nhỉ? Chắc là mẹ cậu biết.

- Thực ra thì tớ có hỏi mẹ tớ.

- Như nào?

- Hồi xưa xưa, bố cậu đi công tác ra Bắc, gặp mẹ cậu rồi hai người yêu nhau, có cậu. Nhưng mà bố cậu giấu là đã có gia đình trong Nam cho đến khi vợ bố cậu, chính là bác váy hoa hôm nay ấy, xuất hiện. Mẹ tớ bảo là bác ấy khóc lóc rất nhiều, nói nguyên văn rằng mẹ cậu không có bố cậu thì vẫn sống được, chứ bác ấy thì không. Thế rồi mẹ cậu buông tay. Chuyện là như vậy.


Tôi hiểu được tận sâu trong tiềm thức của mình luôn chôn giấu một nỗi giận hờn, uất ức. Mười lăm năm, bố ra đi và chưa từng một lần gọi điện hay nhắn tin hỏi xem tôi thế nào. Nhưng tôi có Lâm, có mẹ. Tôi vẫn nghĩ mình đủ, trừ một đôi lần không thể ngăn bản thân cảm thán vài lời rồi thôi. Nhưng hôm nay thì khác. Giống như một ngày tình cờ, bạn được biết câu chuyện đời mình đã từng được viết không như mình nghĩ. Và rồi sự giận hờn, uất ức bấy lâu vốn giấu kĩ tìm được những nấc thang đầu tiên để leo lên mà chế ngự tất cả các cảm xúc khác trong tim bạn. Tôi muốn hỏi Lâm tại sao cuộc sống lại không công bằng? Mẹ tôi từ năm tôi ba tuổi đã nhận làm tất cả mọi việc có thể, dù là giữ con cho người ta sau giờ dạy, dù là nhận nấu cỗ cưới vào những ngày Chủ nhật, dù là giữa trời rét căm căm vẫn cố đi xa tận mười cây số vì ở đó người ta bán thực phẩm giá rẻ hơn, nhưng chưa từng một lần nói với tôi rằng “Mẹ mệt lắm!” Trong khi người phụ nữ kia chỉ cần khóc lóc, van nài đòi về một người đàn ông để có thể ăn sung mặc sướng, chăn ấm nệm êm? Tôi muốn hỏi Lâm tại sao bố tôi lại có quyền được chọn từ bỏ chỗ yên ấm này để về với chỗ yên ấm khác, còn mẹ tôi lại không có bất kì bến dựa nào để chọn? Phải, tôi đã muốn hỏi Lâm rất nhiều trong buổi chiều hôm đó nhưng không thể nào sắp xếp được ngôn ngữ của mình. Vậy là nước mắt cứ từ từ tuôn ra. Tôi nấc lên từng chặp dài. Lâm ngừng lại. Quay lưng nhìn tôi trìu mến.


“Có nước rơi ra từ mắt cậu kìa!”


Tôi sẽ không để cho họ yên. Tôi không thích. Không thích. “Cậu chỉ mới mười tám tuổi thôi Yên ạ!” Lâm nói. “Liệu cậu có đủ sức chịu đau không?” Lâm xoa đầu tôi cho rối bung lên. Rồi quay về tiếp tục với cái xe đạp của mình. Hai ngày sau, vợ của bố đợi tôi ở cổng trường và bảo đi uống cà phê một lúc, sẽ không nói lâu đâu. Tôi đồng ý đi theo.


- Để bác nói thẳng vào vấn đề nhé! Bác không biết cháu có mục đích gì hay không nhưng hãy để mọi thứ yên như cũ đi!


Tôi thấy người phụ nữ ngồi đối diện mình thật đáng thương. Vì chừng đấy năm đã trôi qua, bà ấy vẫn luôn phải cố gồng mình để bảo vệ những thứ mà tôi thực sự tò mò không biết bà có hạnh phúc với nó hay không.


- Bác sợ đến thế kia ạ?

Vợ bố nhìn tôi. Ánh mắt đanh lại. Đúng kiểu mà những người không ưa nổi nhau có thể hình dung ra được.

- Thật rõ là mẹ nào con nấy!

- À, chắc là vậy mà bác sợ đến mức này!

- Đồ mất dạy!


Tôi đứng lên nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ấy. Và thấy trước mắt mình là cảnh tượng của mười bốn năm về trước, khi bà ta ngồi đối diện mẹ mình, nói những lời bi ai, khốn khổ về tình yêu. Mẹ tôi từng viết: “Đừng chán ghét thiên hạ! Hãy bận rộn với tình cảm của mình trước!” trong một tấm bưu thiếp mẹ nhét dưới gối khi tôi thất tình lần đầu tiên. Vào ngay lúc này, tôi yêu mẹ biết mấy. Chắc mẹ tôi cũng đã khóc nhưng tôi đã rõ không phải lúc nào khóc cũng có thể khiến người ta bớt đau đi được. Tôi đi thật nhanh về nhà tìm mẹ. Chạy ào đến, dụi đầu vào lòng mẹ hít hà.


“Mẹ ơi, Yên yêu mẹ!”

13.0p� #+l n � � 115%;font-family:"Arial","sans-serif"'> 

Cô lục lọi điện thoại của M. Không còn tin nhắn nào. Có lẽ M đã xóa hết. M không biết cô đã nhìn thấy. Tại sao M phải xóa đi? Những câu hỏi luẩn quẩn giống như đám tua rua bám chặt nơi lồng ngực khiến cô nghẹt thở. Trong suốt sáu tháng liền, ngày nào cô cũng tìm cách xem điện thoại của M, rồi đến máy tính cá nhân. M ngồi ở ghế. Cô ngồi ở đầu bên này. Nhìn anh. Thật kỳ quặc. Cô nghĩ mình nên hỏi. Nhưng cô không biết phải bắt đầu thế nào. Cho đến một ngày, khi (lại) cố tình lục lọi, cô nhìn thấy tin nhắn từ một số lạ mà M vẫn chưa đọc. “Em đã ở Paris rồi, hãy gọi cho em bằng số này! Em nhớ anh!” Một cách vô thức, cô lưu số điện thoại đó. Rồi dùng máy của M nhắn tin hẹn gặp người đó lúc ba giờ chiều tại một quán cà phê ở Rue Rivoli. Sau đó, cô cẩn thận xóa toàn bộ tin nhắn đi. Tim cô đập vội vã. Buổi tối, nằm bên cạnh M, cô thấy căn phòng tách làm đôi. Anh ở phía bên kia. Cô ở phía bên này. Hoàn toàn xa cách. Như thể cái người cô vốn nghĩ luôn ở bên trong mình thật ra không phải. Cái người có thể gánh vác quá khứ, hiện tại và tương lai của mình không tồn tại. Chỉ có một mình cô. Hoàn toàn đơn độc. Bên cạnh người đàn ông mà cô muốn yêu hơn cả thân mình.

Buổi chiều Rue Rivoli nhộn nhịp người qua lại mua sắm. Cô đi bộ lên từ bến tàu điện ngầm, bất giác thấy ánh sáng buổi ban ngày khiến mình váng vất. Quán khá vắng. Ba giờ mười lăm phút. Trong quán chỉ độc nhất một cậu thanh niên người châu Á khá điển trai, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô có chút lo lắng, bần thần. Lẽ nào “người kia” không nhận được tin nhắn hẹn gặp. Hay là M đã phát hiện ra, rồi họ gặp nhau ở một nơi khác. M sẽ bỏ cô đi vĩnh viễn. Cô lắc lắc đầu. Ba giờ ba mươi phút. Vẫn không có ai đến, cậu thanh niên bắt đầu châm thuốc, dáng vẻ từ tốn và nhẹ nhàng. Đột nhiên, một ý nghĩ băng qua đầu, cô quyết định bấm máy gọi vào số của “người kia”. Điện thoại đổ chuông. Đầu bên kia nhấc máy alô, alô liên tục. Cô ngồi ngay phía sau lưng chàng thanh niên. Nhận ra những thanh âm trong điện thoại gần đến vậy bởi nó phát ra từ chính người ngồi trước mặt.

“M à, có phải là anh không?”

Câu hỏi vang lên trong điện thoại. Suốt đời này, nó sẽ lưu lại trong trái tim cô. Như một vết dao rạch ngang lồng ngực.

***

Buổi sáng ngày thứ 783.

Cô ngồi ở thành cửa sổ, quay lưng về phía anh lúc M chuẩn bị bước ra cửa. M gọi: “Em ơi!” Cô quay đầu lại, thấy phía bên kia mơ hồ là người đàn ông mình đã một lòng yêu say đắm. Cô tiến lại gần M, choàng tay qua cổ anh. “Anh đi làm cẩn thận nhé!” M vén tóc rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. “Yên hôm nay phải ngoan, biết chưa!”

Rồi M đi mất. Ngôi nhà là một khoảng không bồng bềnh xa lạ. Lúc ôm M, trái tim cô kề sát trái tim anh vì cô muốn hỏi anh một cách thật thà và dũng cảm như lúc cô nói yêu anh. Cô muốn được biết sự thật từ chính anh. Nhưng rồi cô nhận ra sự thật nào cũng không còn là quan trọng nữa khi khoảng cách giữa họ đã là cả một đại dương bao la. Cô không còn tin anh. Sợi dây vô hình nối giữa họ đã bị cắt đứt. Khô Khốc và Nhạt Nhòa.

Cô gói những bức ảnh trong nhà vào va li. Để Ichi vào cái chuồng màu xanh ngọc bích của nó. Rồi trở về Hà Nội. Một mình.

Ở đó, với niềm tin bé nhỏ còn sót lại về hạnh phúc. Chắc sẽ có một khoảng an dành cho cô. Chắc vậy.


Đọc tiếp : Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Chương 8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mới Cập Nhật

Có Thể Bạn Muốn Đọc