Bất ngờ
Cốc vỡ làm đôi
Bàn tay buốt
Giọt máu rơi xuống thềm
Bao điều chôn chặt ngỡ quên
Vết thương lại vỡ
Ruột mềm lại đau
Tưởng rằng
Sóng lặng đáy sâu
Nồi da kia đã phủ màu cỏ xanh
Tưởng rằng
Trái đã ngọt lành
Mà trong sỏi đá, mảnh sành, mảnh chai
Thương người
Gầy guộc hai vai
Còng lưng cõng chiếc quan tài thời gian.
Phạm Trung Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét